Chào các mẹ!mình năm nay 26 tuổi. Khi ở cái tuổi mà bạn bè cùng trang nứa ấp ủ đầy ước mơ, hoài bão về cánh cửa Đại học thì mình 1 cô gái khi ấy thật hồn nhiên, ngây thơ lại bước bước vào cuộc hôn nhân với anh.
- Gửi bố yêu quý! Lần đầu và cũng là lần cuối con gọi bố như vậy.
- Mẹ đơn thân họ đáng ngưỡng mộ hơn những phụ nữ tự tay bỏ đứa con
- Một bà mẹ đơn thân rất đáng được tôn trọng
Người ta nói đúng :”Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở”. Khi lấy nhau rồi mọi thứ nó thay đổi chóng mặt. Mình bắt đầu lao vào kiếm tiền để vun đắp gia đình nhỏ. Nhưng mình không biết được rằng từ chính lúc bước chân vào “ngôi nhà ấy”cuộc đời mình đã chìm vào trong đen tối. Lúc đầu chỉ là những cái mắng chửi vô cớ dần dần là những lần thượng cẳng tay, hạ cẳng chân. Mãi nó thành quen. Ngay cả khi mình mang thai anh cũng chẳng tha.
Thật sự lúc ấy sống trong sợ hãi thì đúng hơn. Khi mỗi lần tan ca trở về nhà đều lo sợ “Liệu hôm nay mình có bị sao không đây?” Chẳng cần lí do, ảnh đánh mình như kiểu theo cảm xúc cộng thêm được bà mẹ chồng yêu con zai bà ý hết mực. Mỗi lần anh đánh mình là bà đều cổ vũ hay hơn thế là đổ thêm dầu vào lửa cho khoái trí à!
Kết thúc khoảng thời gian dài chung sống nhẫn nhịn vì con, đánh cược mạng sống của bố mẹ mình cho bên gia đình chồng. Có lẽ giờ là quãng thời gian cảm thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc nhất. Mình như được sinh ra một lần nữa để viết tiếp trang sách cuộc đời 2 mẹ con.
Ông trời công bằng lắm các mẹ ạ! Không lấy đi tất cả của ai điều gì.Ông đã ban cho mình một cậu con zai lém lỉnh, ngoan ngoãn, nghe lời. Mình không phải người hoàn hảo nhưng mình sẽ yêu thương con một cách hoàn hảo nhất.
Các mẹ hãy cố gắng lên! Khó khăn,vất vả chỉ để thử thách con người thôi.
cfsmedonthan!