Mình ghét việc coi con cái như chiến lợi phẩm, hoặc thậm chí mang con ra làm vũ khí để chống lại bố/mẹ phía bên kia. Như thế là tàn nhẫn, là ác với chính con mình.
-> Trái tim mong manh của mẹ có con thôi vậy là đã đủ rồi
Làm sao để được nuôi con?
Và làm sao để nuôi được con?
Mình ghét việc coi con cái như chiến lợi phẩm, hoặc thậm chí mang con ra làm vũ khí để chống lại bố/mẹ phía bên kia. Như thế là tàn nhẫn, là ác với chính con mình. Nghĩ coi, nếu con ghét cha/mẹ, có nghĩa là con ghét dòng máu chảy trong huyết quản nó, ghét chuỗi ADN của nó… Con ghét chính cơ thể con, ghét cội nguồn của con. Còn gì bất hạnh hơn!
Đứa nào bất hiếu là nó bất hạnh đấy!
Nhớ hồi xưa, luật sư nói mình có nhiều ưu thế, Nhiều người cũng bày mối cho mình đi cửa sau nhờ tòa can thiệp. Nhưng mình biết, giành giật thì sẽ rất tan nát, và con là tan nát nhất. Và nếu bị dồn tới chân tường, người bị xử ép có thể bắt cóc con lúc nào chẳng biết. Ở Việt Nam, cảnh sát, công an đâu có đi theo phục vụ những việc kiện tụng gia đình đâu.
Mình đành chọn con đường khổ nhục kế. Bảo: “dạ, anh hoàn toàn có quyền nuôi Xu. Hôm nào anh bận cứ báo em đón con hộ anh”. Mình thuê nhà ngay gần trường, cứ khi nào anh ấy kẹt công việc, hoặc quên, thì mình ngoan ngoãn đi đón. Có những hôm mình đón Xu, tắm rửa ăn ngủ rồi tự nhiên tới 11h đêm anh ấy bỗng gọi điện thoại đòi Xu về. Ức phát điên. Nhưng rồi vẫn hoàn toàn nhẫn nhịn, nghe lời vô điều kiện, bế đứa con ngủ gật ngủ gà ra khỏi giường, tan nát từng khúc ruột.
Sự thực là mình đã từng rất hận chồng mình. Từng trầm cảm. Sự uất hận có lúc lớn tới mức từng ước ao chém sạch giết sạch rồi tự mình sẽ gục chết trên vũng máu. Còn nhiều chuyện đau lắm ở phía sau, nhưng không dám kể hết vì còn ngại Xu Sim đọc được. Chỉ muốn nói với các bạn đang ở đáy của khủng hoảng, rằng, dù thế nào thì ngày mai vẫn là một ngày mới, và vẫn có ánh sáng cuối hầm!
May là mình có nhiều bạn tốt. Cảm ơn tất cả những người bạn đã chứa chấp những trận mình khóc lóc, chửi rủa, gào thét riêng ở nhà họ, để “giảm chấn” cho Xu Sim. Cứ thế, như được tháo van xả, vài tháng, vài năm, hận thù gầm thét cũng hết.
Xu Sim vẫn yêu thương ba nó, dù vài tháng mới gặp 1 lần, thậm chí 1,5 năm nay chưa được gặp! Cứ thế, khi ba tạt vào chân chung cư mua đại 1 hộp kem, thì dù loại kem nào tụi nó cũng khen là loại này con thích nhất! Sinh nhật Sim, Sim xin ba quà tặng là 2 hộp ruột bút chì, (loại 4000 đ/hộp) vì sợ ba tốn tiền…
Nhiều mẹ hỏi mình đã nhờ luật sư cãi thế nào để được nuôi cả 2 bé. Đâu có, trên giấy tờ, Xu vẫn là của ba, mình vẫn chỉ là nuôi hộ thôi. Và khi ba có gia đình riêng, thì chả ai giành Xu với mẹ nữa. Xu Sim được khen học giỏi, mình nói nhờ gien của ba. Tóc mềm, mình nói nhờ gien ba, nhờ ADN của ba!
Cũng có đôi chút bất công với những tất bật, quay quắt của riêng mình. Nhưng mà thôi, giấy tờ rành mạch để làm gì, thắng để làm gì, trả thù để làm gì, nếu sau đó con mình cả đời căm hận dòng máu chảy trong trái của tim chính nó?
#meXuSim