Không biết phải nói như thế nào về số phận của tôi. Từ nhỏ, tôi đã là một đứa con nuôi. 19 tuổi, tôi lấy chồng với hi vọng yêu thương sẽ được bù đắp nhưng tôi lầm, cuộc sống vốn không được vậy. Chồng bỏ tôi khi con trai được 3 tháng tuổi.
- Mẹ con mình hãy quên đi người ba vô tình đó con nhé.
- Làm dâu, em mới thấu thế nào là tủi nhục
- Lối thoát nào cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc
Tôi tuyệt vọng và bi quan nhưng tôi quyết định làm lại cuộc đời. Gửi con cho ngoại, tôi đi học, đi làm xa nhà. Và rồi tôi cũng lại vướng vào cái thứ tình cảm kia. Người đàn ông tôi yêu tư chất đàng hoàng, công việc ổn định, đôi lúc cũng biết quan tâm, chăm sóc tôi. Nhưng anh ấy có tính gia trưởng, cọc cằn, việc gì không vừa lòng là đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh ấy, không chấp nhận con trai tôi. Tôi yếu đuối chỉ biết khóc. Khi tôi phát hiện mình có thai 4 tháng, sống xa nhà, xa con, nỗi nhớ con, sự dằn vặt khiến tôi đã nghĩ đến cái chết vài lần. Nhưng rồi nghĩ đến con trai làm tôi không đủ can đảm làm vậy.
Gia đình không cho tôi về nhà. Tôi muốn bỏ cái thai để quay về với đứa con trai tôi ngày đêm mong nhớ nhưng tôi sợ, tôi yếu đuối, không dám bỏ thai. Còn hơn 3 tháng nữa là tôi sinh. Tôi mới 23 tuổi, tôi phải làm sao mới có thể lo được cho 2 đứa con. Hằng ngày, tôi chỉ biết khóc. Các bà mẹ đơn thân ơi, tôi có thể làm được không? Tôi phải làm sao mới tốt đây. Tôi bất lực quá.
cfsmedonthan