Có người nói với tôi rằng, đàn bà chỉ thật sự đẹp khi họ làm mẹ, nhưng tôi cho rằng người đàn bà đẹp nhất là người đàn bà hạnh phúc, là khi họ chỉ đơn giản là “đàn bà” mà thôi!
-> Hạnh phúc của đàn bà không nằm trong tay của người khác
Khi bắt đầu đọc Bố Già, tôi thích tất cả các nhân vật trong đó, ngoại trừ Kay. Đối với tôi lúc đó, kể cả hung thần Brasi hay bà vợ mờ nhạt của ông trùm Corleone cũng có sức cuốn hút rất riêng. Nhưng chỉ có Kay là nhân vật mà ấn tượng ban đầu của tôi là chán ngán. Cô ấy chẳng có gì đặc biệt, không có gì hay ho và dường như hoàn toàn không hề “xứng tầm” với Mike – một người “sinh ra đã có tác phong của một ông trùm”.
Cho đến khi đọc đoạn cuối cùng, hình ảnh Kay điềm tĩnh trở dậy vào lúc sáng sớm, nhịn đói và trùm khăn, lặng lẽ đi theo mẹ chồng đến nhà thờ để cầu nguyện – một cách tự nguyện và toàn tâm toàn ý, mỗi ngày như một – thì lúc đó tôi thật sự yêu thích Kay. Có vẻ như vào ngay lúc đó, Kay đã trở thành nhân vật yêu thích nhất của tôi chứ không phải là Vito hay Mike.
Lúc ấy, Kay không còn là cô gái hiện đại đầy “chất Mỹ” nữa, cũng không phải một cô nàng xinh đẹp và tự tin, tự chủ và đầy kiêu hãnh – như vô vàn cô gái đương đại khác. Lúc ấy, Kay đơn giản chỉ là “Bà Corleone” mà thôi nhưng lại là một người đàn bà từng trải và đầy bí hiểm.
Vì lẽ gì mà một người phụ nữ có học thức, đầy lòng tự tôn, xinh đẹp và không hề kém cỏi ai lại sẵn sàng và toàn tâm toàn ý trở thành một “người đàn bà Sicily” lặng lẽ đứng sau lưng chồng, sáng sáng nhịn đói đi cầu nguyện “cho linh hồn” của người đàn ông duy nhất đời mình? Chỉ có thể là vì người đàn ông của cô là Michael Corleone!
Có người nói với tôi rằng, đàn bà chỉ thật sự đẹp khi họ làm mẹ, nhưng tôi cho rằng người đàn bà đẹp nhất là người đàn bà hạnh phúc, là khi họ chỉ đơn giản là “đàn bà” mà thôi! Tôi sẽ cảm thấy mũi muốn nổ tung nếu được ai đó khen rằng mình xinh đẹp, hoặc mình duyên dáng, hoặc đáng yêu, hoặc ti tỉ những thứ khác – ngoại trừ từ mạnh mẽ.”Người đàn bà mạnh mẽ” đó không giống một lời khen!
Tôi có một chị gái, mọi việc lớn trong nhà – đặc biệt là liên quan đến tiền và tài sản chị đều mặc kệ chồng lo. Tết đến nếu chưa có tiền sắm Tết hay biếu nội ngoại thì chị cũng chẳng xông xáo chạy vạy làm gì, chị cứ kệ thế. Chồng về thấy nhà cửa vắng tanh vắng ngắt thì chị bảo:
– Em chưa thấy anh đưa tiền sắm tết mà, em làm gì lo được, chuyện lớn như thế phải trông chờ vào anh chứ.
Gần 20 năm, xây nhà mua đất, tiệc lớn tiệc nhỏ, mua sắm vật dụng hay là học hành của con cái,… chị đều trông chờ vào anh, có thừa có thiếu chị cũng đều chờ anh quyết vì theo chị đó toàn là “việc lớn”, chị không quyết được!
Tôi cho rằng chị thật sự đang hạnh phúc.
Cô bạn của tôi thì khác, lúc đám cưới vì thấy anh chồng sắp cưới thiếu tiền nên cô dấu giếm gia đình lén đi vay mượn bạn bè đưa cho anh chàng mua sắm đồ cưới. Thậm chí đến cặp nhẫn cưới cũng là tiền của cô. Cưới xong lại vay mượn gia đình mua chiếc xe, mượn tiền cô chú để anh chồng làm ăn. Nhà hết tiền anh lại sai vợ đi mượn họ hàng, mượn bạn bè. Cuối cùng ảnh đánh bạc thua hết mấy trăm triệu, gán tất cả số tài sản mà cô vay mượn gia đình có được. Ảnh còn trách cô và gia đình cô hiếp đáp ảnh, chê ảnh nghèo không coi ảnh ra gì, bla bla…
Đàn bà vốn dĩ không hề muốn tay chèo tay chống, đứng mũi chịu sào, nhưng bản năng sinh tồn vẫy gọi, nếu đối phương không thể mang đến một chỗ dựa vững chắc, không phải là một thuyền trưởng đủ mạnh mẽ thì người đàn bà sẽ buộc phải đứng lên nắm lấy quyền điều hành con thuyền (gia đình) và đưa nó đến nơi mà cô ta muốn. Khi người đàn ông bên cạnh đủ trưởng thành và mạnh mẽ, người đàn bà sẽ tự động thu nhỏ lại, vui vẻ chấp nhận lùi về phía sau, nhường quyền quyết định lại cho người đàn ông.
Có rất nhiều người phụ nữ đã chọn lùi về phía sau nhưng không phải người đàn ông nào cũng hiểu ranh giới giữa LÙI LẠI và BỊ TỤT LẠI. Đó là lý do nhiều anh chồng khi còn chung sống thì vênh vang tự đắc rằng vợ chẳng dám bỏ mình, nhưng sau khi ly hôn ngỡ ngàng há hốc miệng khi vợ cũ đã “biến thành người khác”.
Nếu gặp một người đàn bà mạnh mẽ, không phải là cô ấy thích hiên ngang cho le lói với đời đâu, mà chỉ là bên cạnh cô ấy không có người đàn ông nào đủ vững chãi cho cô ấy tựa vào. Đàn bà có khả năng sinh tồn rất lớn, ném vào bất cứ hoàn cảnh nào thì cô ấy cũng sẽ vùng vẫy mà thoát ra, vùng vẫy mà sống tiếp.
Không tin à? Xưa nay mọi người chỉ nghe thấy bảo anh A, chú B vì chán đời nên rượu chè be bét không lo làm ăn, chứ chẳng có nghe cô X, chị Y nào chán đời mà bỏ bê cuộc đời mình cả. Càng trong nghịch cảnh thì người đàn bà sẽ càng kiên cường, càng vươn lên mạnh mẽ hơn. Kiểu gì cô ấy cũng sẽ tìm ra lối thoát cho mình, và người đàn bà nào cũng thế, bằng cách này hay cách khác.
Nhưng một người đàn bà nếu gặp được người đàn ông đủ mạnh mẽ và trưởng thành thì cả đời cô ấy chẳng cần lớn, cả đời cô ấy chẳng cần kiên cường hay khôn khéo. Cô ấy sẵn sàng làm chú cừu con ngơ ngác, làm con nai vàng ngẩn ngơ hay thậm chí là chú thỏ khờ khạo, và khờ khạo một cách toàn tâm toàn ý.
Cho nên, nếu gặp được một người phụ nữ ngây thơ và đáng yêu thì các anh đừng vội mừng, chưa hẳn là vì cô ấy thánh thiện đâu, mà là vì người đàn ông bên cạnh cô ấy khiến cô ấy cảm thấy mình cần phải thánh thiện, cần phải đáng yêu.
Nếu một ngày, người đàn bà bên cạnh các anh thay đổi, cô ấy không còn ngây thơ, không còn đáng yêu, không còn trong sáng như những ngày ban đầu nữa, cô ấy bỗng nanh nọc hơn, hung dữ hơn, đa nghi hơn, sắt đá hơn… thì hãy nhìn lại chính mình trước nhé. Rất có thể chính các anh đã biến một thiên thần thành ác quỷ! Nếu không phải thì chỉ có thể cô ấy là một kịch sỹ thượng thừa!
Fb Mỹ Hạnh.