Kiến Văn!
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian để chọn cho con một cái tên hoàn hảo, vừa ý nghĩa vừa văn minh với mong muốn con có kiến thức và làm làm chủ cuộc sống. Mẹ từng nói con là món quà mà Chúa dành cho mẹ.
- Bởi mù quãng yêu anh nên nước mắt ướt đẫm từng đêm
- Cuộc hôn nhân này chỉ còn lại lớp vỏ bọc giả dối mà thôi
- Cuộc đời này không đơn giản như em nghĩ!
Kiến Văn!
Hôm sinh nhật con mẹ bận quá không có thời gian để ở bên con trọn vẹn nhưng mẹ tin con rất hạnh phúc phải không? vì con được tất cả các cô chuẩn bị buổi tiệc và các bạn ở trường cất lời ca chúc mừng con đúng cái ngày con tròn 6 tuổi. Xin lỗi con nha mẹ đã cố gắng nhưng vẫn không thể ở lại với con vì công việc và mẹ tin con trai mẹ trưởng thành, đã biết suy nghĩ sẽ không buồn, không giận mẹ, phải không con?
Nhanh quá.
Mới đây mà đã 6 năm rồi, nhớ lại lúc mang thai con mẹ khó chịu đủ đường, ăn không được gì hết, mẹ lại đi nhiều, hết học hành rồi công việc, rồi những ngày cuối tuần phải đi hơn 30 km về quê khiến con mỗi ngày trở nên yếu dần trong bụng mẹ, đến nỗi bác sĩ bảo mẹ phải nằm im 2 tuần, uống thuốc và ăn nhiều chất dinh dưỡng để trái tim con có thể hòa nhịp trở lại cùng với trái tim của mẹ mỗi ngày.
Rồi mẹ cũng đến ngày trở dạ đó là đêm 28 tết, con cũng biết chọn đúng thời điểm lắm, vậy mà mãi tận hôm sau con vẫn chưa chịu ra ngắm nhìn thế giới mênh mông này, tim con đập yếu, mẹ cũng trở nên yếu cùng con, cuối cùng bác sĩ quyết định cho mẹ sinh mổ để con được ra đời cách trọn vẹn nhất.
Có lẽ sẽ không bao giờ mẹ quên được những âm thanh lẻng xẻng của dao, kéo trong phòng sinh, sau mũi thuốc tiêm vào cột sống là trạng thái tê hoàn toàn thân dưới nhưng vẫn cảm nhận được máu tràn ướt 2 bên vùng bụng, người ta thay phiên nhau hỏi mẹ cảm thấy sao, rồi…sau một cái ấn tay đau điếng của bác sĩ mẹ nghe tiếng khóc thét lên của con, con chính thức bước vào thế giới này, chính thức làm con của mẹ. Khoảnh khắc tuyệt vời.
Kiến Văn!
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian để chọn cho con một cái tên hoàn hảo, vừa ý nghĩa vừa văn minh với mong muốn con có kiến thức và làm làm chủ cuộc sống. Mẹ từng nói con là món quà mà Chúa dành cho mẹ, là thành công mẹ có được trong đời, là tất cả tài sản mẹ có, lần đầu bế con mẹ cứ loay hoay mãi, rồi cách cho con bú, cách thay tả mẹ đã dần quen hơn với nó, dù rằng vết mổ vẫn đau ê ẩm nhưng chỉ cần ôm con trên tay là nó tan biến hết, mẹ bắt đầu hiểu rõ ràng hơn về cái gọi là tình mẫu tử, về thứ tình cảm thiêng liêng nhất.
Con lớn hơn theo thời gian…
Gia đình chúng ta xảy ra biến cố, đó là những ngày tháng đen tối nhất của cuộc đời mẹ, bầu trời mà mẹ đang nhìn nó mỗi ngày bỗng chốc tối sầm lại, cái thế giới mà mẹ đang sống cũng quay lưng với mẹ, mẹ gọi nó những chuỗi ngày nước mắt..
Mỗi ngày mẹ nhốt mình trong phòng làm việc chỉ để làm một điều duy nhất là khóc và suy nghĩ chỉ khi con người ta trở về với Chúa thì cuộc sống sẽ bước sang trang mới, bước sang một cuộc đời mới nhưng không phải thế giới này mà nơi đó ở xa lắm, rất xa.. Mẹ bắt đầu nghĩ ra hàng trăm cách để tự vẫn, có điên lắm không con? nơi mà mẹ đến nhiều nhất là cầu Lương Thế Trân, từ trên cao nhìn dòng nước chảy, nhìn bóng đêm mênh mông pha chút ánh sáng của đèn đường mẹ vẫn kịp nhận ra dòng nước bên dưới chảy thật xiết, thật mạnh, thật cuồn cuộn, rồi mẹ liên tưởng đến một cái đám tang có đứa trẻ nhỏ xíu chít vành khăn màu trắng, khóc gọi mẹ, mẹ liên tưởng đến nhiều đáng sợ đến với con,…
Mẹ nói chuyện với một người bạn, dì ấy là một nữ tu, khi nghe mẹ kể, đã dẫn mẹ đi gặp bác sĩ cô đang học khoa tâm lí ở sài gòn vẫn chưa tốt nghiệp, sau khi hỏi nhiều câu ngớ ngẩn:
– Chị có thích thú đi làm không? (Không)
– Chị có hay quên, có khó ngủ, có sụt cân, có chán nản…?(có)
Cô ấy ngừng lại rồi ngập ngừng
-Chị có ý định tự sát bao giờ chưa? (Có)
– Chị đang rơi vào trạng thái trầm cảm…
Sau đó là lời khuyên dài như đoạn đường từ nhà mình về quê.Mẹ không thèm quan tâm cũng không cần chia sẻ với ai. Hơn hết mẹ không tin vào bác sĩ, mẹ không tin tất cả những ai đang tồn tại trên cái thế giới này ngoại trừ con.
Đến một hôm, không chịu nổi cái cám giác bức bách, khó thở, 2h sáng mẹ đã nhắn tin cho ông ngoại
– Cha, con muốn cuộc sống dừng lại, con ngột ngạt quá, mệt mỏi quá cha à.
Rồi mẹ tắt máy mặc cho ông bà ngoại cuống cuồng lo lắng vì không liên lạc được.
Một mình trong bóng tối mẹ nhớ lại khoảng thời gian sống ở nhà dòng chỉ lo kinh kệ, dự thánh lễ, học cắm hoa và đàn organ, theo chân các sơ phát gạo cho người nghèo và học hành chăm chỉ. Mẹ nhớ mẹ đã từng ước mơ làm một nữ tu nhưng rồi Chúa đã không chọn mẹ, cuộc sống thay đổi cứ như một câu chuyện chưa viết được hồi kết. Ông vẫn thường nói với bà “biết cuộc đời nó vậy hồi đó để nó đi tu, không bắt nó về”. 5h sáng Mẹ mở điện thoại là dòng tin nhắn của ông “Mạnh mẽ lên con gái, cha tin tưởng con”
Mẹ khóc như một đứa trẻ, thấy mình có lỗi vô cùng, sao mẹ có thể khiến Khiến ông bà lo lắng như vậy…Mẹ quyết định tự mua thuốc uống, tự tìm hiểu về bệnh và giữ cho tinh thần thoải mái. Mẹ lao vào công việc, hết giờ làm ở trường, mẹ đi làm thu ngân cho một quán ăn đến tận khuya mới về. Buổi trưa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mẹ giao quần áo cho khách, không còn thời gian mẹ sẽ không phải suy nghĩ những điều tiêu cực. Và hơn hết con đã luôn bên cạnh mẹ.
Nhưng có điều này con chưa ngoan nè cứ hay đòi mẹ tặng quà, hôm lễ giáng sinh con ước có quà của ba, me, bà ngoại. Làm mẹ phải mua 3 phần quà ghi tên ba, mẹ, ngoại để tặng con, thiệt ra chắc có mình mẹ làm vậy, nhưng đổi lại con vui vẻ mẹ lại rất hạnh phúc.
Con lớn lắm rồi Kiến Văn, đã biết chạy ra hôn lên má mẹ khi mẹ đi giao đồ về, biết nói những câu làm mẹ hạnh phúc ngập tràn cười đến híp mắt.
– Má mi ơi, để con rót nước cho má mi uống, thương má mi quá hà.
– Sao má mi đi làm về trễ vậy, con đợi má mi về mới ngủ.
Lần nào trong bóng đêm mẹ cũng ôm con khóc kiềm nén không phát ra tiếng nấc sợ làm bà ngoại thức giấc.
Đoạn đường từ p5 về Lý Văn Lâm không xa lắm nhưng cái thời khắc không còn ai lưu thông trên đường vào đêm khuya vắng vẻ khiến mẹ suy nghĩ nhiều thứ, gió thổi nhè nhẹ nhưng làm mẹ lạnh cóng đôi tay, đã lâu rồi những chuỗi kinh mân côi mẹ cũng quên đọc, thay vào đó mẹ suy nghĩ về ba, về những sai lầm trong cuộc đời này. Lâu lắm rồi có lần ba đã nói: “Mắt em nhìn khổ lắm sẽ khóc suốt đời”. Giờ mẹ biết ba đúng.
Ai cũng có một điểm yếu, và điểm yếu của mẹ chính là ba con. Con còn quá nhỏ để hiểu được vì sao người lớn lại như vậy, còn quá nhỏ để chia sẻ với mẹ và còn quá nhỏ để chịu đựng nổi đau của một gia đình đỗ vỡ. Mẹ sẽ thay đổi, mẹ muốn con có một cuộc đời tốt đẹp, với mẹ con không cần quá giỏi chỉ cần con hiểu biết, nhân hậu và bác ái, chỉ cần con biết yêu thương người nghèo khó, biết chia sẻ với người bất hạnh, biết tha thứ cho người có lỗi, chỉ cần con là một người tốt… thì mẹ đã trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Còn nhớ có lần mẹ hỏi con không, nếu có nhiều tiền con sẽ làm gì?
– Con với mẹ đi lên bệnh viện Sài gòn cho người nghèo không có tiền trị bệnh. Hồi đó mẹ nói với con như vậy.
Mẹ đã sung sướng đến chảy nước mắt.
Mưa tháng 3 lại nghịch mùa…
Giờ, cuộc sống mẹ chỉ còn lại con và ông bà ngoại, mẹ phải chăm chỉ làm việc nhiều hơn để có thể lo lắng cho con và ông bà . Những ngày tháng qua đã là kí ức, mẹ sẽ gom nó vào trong ngăn kéo vô hình rồi giữ nó ở một nơi bí mật trong không gian , giống như ba, mẹ cất kĩ trong một góc nhỏ trái tim mình. Để khi cần mẹ sẽ cùng con nhớ lại..
Mẹ tin vào ngày mai, mẹ sẽ thành công với những nỗ lực của mình, để mẹ không phải khóc khi đi về 1 mình, không chạy băng băng dưới đường khi gặp những cơn mưa bất chợt, không phải sống trong những ngày quá khứ. Cám ơn con đã bên mẹ những lúc mẹ khó khăn nhất, cám ơn con đã đến thế giới này.
Con trai!
Chúc con tuổi mới ngoan hơn, học giỏi hơn và con vẫn sẽ luôn là đứa trẻ mà ba và mẹ yêu thương nhất.
Ngày mai…nắng lại chiếu trên bầu trời của con và mẹ.
CM 2/3/18