Chào Shin ! Mẹ kể em nghe về ngày này năm ngoái nhé. Và cũng là thời gian mẹ quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân vẻn vẹn 8 tháng. Con cũng sắp được 1 tuổi rồi, nếu ngày này 1 năm về trước mẹ không đủ can đảm thì mẹ không chắc giờ này sẽ ra sao.
- Tại sao đã hy sinh, đã yêu và hết lòng như vậy mà kết quả cuối cùng lại nhận được sự đắng cay?
- Dành cả thanh xuân cho người không xứng đáng, cái mẹ nhận là đau thương
- Mẹ sẽ không mang con ra để đổi lấy gia đình không hạnh phúc
Ngày này 1 năm trước, ngày mẹ vẫn đi làm, đến 14h mẹ bắt đầu đau bụng, khi ấy con mới được 33w thôi, và chỉ có 1,1kg. Mẹ cũng không chủ quan, mẹ đi khám, đi siêu âm, uống thuốc. Nhưng mọi người nói mẹ chỉ bị rối loạn tiêu hoá mà thôi. Mẹ kiên trì nằm im, nhưng đến 18h cơn đau khiến mẹ khóc ra, mẹ đi khám, cơn co liên tục, và mẹ mở 3 phân, ối tụt, con ngôi mông .
Mẹ thật sự khi ấy quá bình tĩnh, mẹ làm trong viện, nên gật 1 phát mẹ nhờ người tiêm thuốc cho luôn. Và vẫn bình tĩnh nằm đợi. Mẹ đi làm cách nhà 40km, khi ấy chỉ có cụ ngoại bên cạnh. Ông bà ngoại của con lên. Hỏi han, hội chẩn và quyết định đưa mẹ về viện tỉnh.
Đến nơi cũng là 23h gần 24h rồi. Mẹ nhập viện, cơn co vẫn tiếp tục. Bệnh viện không có thuốc, đi mua ngoài gọi gần như tất cả các hiệu thuốc không có. Bác sĩ nói mẹ quyết định 1 là sẽ mổ ngay, 2 là chờ đợi, dù không biết truyện gì có thể xảy ra với cả 2 mẹ con. Và mẹ không nói gì, nắm mắt và cầu mong đêm ấy trôi qua thật nhanh.
Ông bà con gọi cho bố con, bố con không nghe điện thoại, bà cụ gọi cho bố con, bố con nghe cũng chỉ vâng không hỏi han, không nói gì, cũng ko vào xem, trong khi chỉ cách có 3km. Bà trẻ và dì Linh gọi điện về nội để lấy đồ của con, bố con ra đưa đồ mặt lạnh te quay vào. Không ai hỏi han 1 câu gì, kể cả ông bà nội của con.
Mẹ thật sự, nuốt từng hơi thở vào trong để không khóc, mẹ sợ mọi người lo hơn, mẹ sợ nếu kích động quá con sẽ không chịu ở yên nữa. Mẹ thật sự đã nuốt từng hơi thở vào trong lòng mà dồn nén nó lại.
Và cũng đến sáng, mẹ vẫn ổn và con cũng thế. Con biết không, sự có mặt của con ngày hôm nay, không phải là đơn thuần nữa, mà nó là 1 thứ gì đó có thể gọi là kì diệu. Mà chính bác sĩ cũng nói vậy, khi con 30w mẹ bị sốt cao liên tục, tim thai của con lên đến hơn 200l/p, các bác sĩ đều giải thích trường hợp xấu nhất, mẹ sốt cao liên tục 4 ngày không hạ, nhưng con vẫn mạnh khoẻ, vẫn đạp, vẫn ở ngoan trong đấy. Ông bà nội và các bác bên nội của con lo lắng, rất lo lắng, nhưng không phải lo cho mẹ con mình, mà chỉ lo sợ con có bị câm, điếc, hay không đi không đứng được thôi. Và họ cũng không giấu được điều họ lo ngại,…
Vốn dĩ làm sao có thể kiểm tra được trong não con có sao hay không, các dây thần kinh của con như thế nào, họ muốn … Điều kinh khủng mà nghĩ mẹ cũng không muốn nghĩ con ạ. Và đấy là lí do mà đêm đấy, mẹ con ta phải chịu đựng với nhau mà không có người được gọi là chồng, là cha bên cạnh. Họ sợ khổ, sợ con khổ, sợ họ khổ cả đời vì nhỡ đâu, nhỡ đâu con bị sao đấy.
Và đây là lần thứ 2 con lại cũng với mẹ chống chọi tiếp. Shin của mẹ sắp 1 tuổi rồi. Con biết gọi bà, biết măm măm, biết đi, biết vỗ tay, biết xị mặt khi mẹ quát, biết mừng và theo mẹ khi mẹ đi làm về, và còn nhiều thứ mà con biết nữa.
Có lẽ mọi thứ đối với con sẽ rất thiệt thòi, con nhỏ hơn các bạn rất nhiều, vì mẹ bị ốm, mẹ lại không có sữa sau khi sinh con ra, lại không thể cho con 1 gia đình. Nhưng con đừng lo, không có bố không có gì đáng xấu hổ cả. Có rất nhiều người có hoàn cảnh tệ hơn, nhưng họ vẫn đứng vững, vẫn sống rất tốt Shin ạ. Nên Shin của mẹ, con phải nhớ, còn rất nhiều người yêu thương con, yêu thương hơn cả phần con xứng đáng được, hi sinh vì con, hi vọng vào con.
Nên bản thân con, đừng bao giờ thấy tủi khổ, nhục nhã hay lùi bước chỉ vì mình không có bố, nghe chưa.
Họ đã từng muốn, và từng nói với mẹ, rằng mẹ với con về đấy, nhưng không phải bản thân mẹ ích kỉ, mà mẹ không thể để con mẹ trưởng thành trong 1 gia đình mà chỉ biết nghĩ đến bản thân mình được. Shin trách mẹ cũng được, hận mẹ cũng được, những gì mẹ làm, mẹ không mong 1 ngày được đền đáp, nhưng Shin của mẹ, phải mạnh mẽ, phải đứng vững, và giàu lòng yêu thương như những người đang bên con bây giờ.
Mẹ đã từng muốn ôm hận mà nhảy hồ, nhưng lại nghĩ đến con trong bụng, mẹ đã nghĩ bản thân mẹ, vì 1 người lạ không xứng đáng mà mẹ đã làm khổ biết bao nhiêu người trong gia đình yêu thương mình.
Và mẹ sợ con phải khổ. Mẹ từng nghĩ bây giờ mẹ ôm bụng mà ra đi thì sẽ chả còn phải nhìn mọi người mà mẹ nuốt nghẹn cả. Sau này, sự lựa chọn của con cũng là quyết định rất lớn, mẹ tin chắc Shin của mẹ sẽ biết, sẽ hiểu, đâu là đúng, đâu là sai. Mẹ muốn cấm cản, ngăn cản, nhưng lại không thể vì sự tức giận hận thù của mẹ mà khiến con phải khổ cả.
Shin của mẹ, phải sống tốt với mọi người. Và nhất là sau này con trưởng thành, con phải lựa chọn con đường của con. Là người đàn ông phải cương quyết, quyết đoán, phải phân biệt được cái gì nên nghe và không nên nghe. Con yêu thương người con gái bên con như tình yêu thương mà mẹ dành cho con. Con phải trân trọng và tôn trọng người con gái ấy như con tôn trọng mẹ vậy.
Mọi thứ bây giờ, nhờ cả vào con. Yêu con, Shin của mẹ.
Cfsmedonthan