Sinh ra là kiếp đàn bà đã khổ.Làm vợ, làm dâu còn khổ thêm trăm bề, nhưng nào ai thấu hiểu cho
- Ngay lúc này con là động lực sống duy nhất của mẹ
- Vượt qua đau thương, mẹ biết nơi đâu mới là hạnh phúc thực sự
- Cảm ơn vì đã nói thương chứ không phải là yêu!
Em năm nay 27 tuổi và có một bé 3,5 tuổi. Em với chồng ly thân được 3 năm rồi. Thời gian đầu mới ly thân chồng em cũng lên thăm con nhưng gần 2 năm gần đây anh không lên thăm con nữa. Em một mình vừa chăm con vừa phải đi làm để lo tiền sữa cũng như tiền học cho con. Nhiều lúc em thấy nản lắm các chị ạ.
Hồi mới cưới em với chồng em hạnh phúc lắm nhưng từ ngày em có bầu, em với ba mẹ chồng xảy ta xung đột (cũng vì không có tiền, không đồng quan điểm sống). Ba mẹ chồng từ em rồi xúc phạm em với ba mẹ em không ra gì. Em nhịn em không nói gì thì ông bà nói em khinh ông bà.

Có nên buông tay và dừng lại
Em không làm gì có lỗi, em cố gắng làm tròn bổn phận dâu con trong nhà vậy mà mẹ chồng em đi nói với mọi người trong xóm cùng mấy chị em trong nhà rằng: ‘em đánh mẹ chồng”, rồi còn xúi chồng em ly dị với em. Thời gian đó em suy sụp hoàn toàn, phó mặc cho số phận, tưởng chừng em không đứng dậy được. Nhưng vì con em phải cố gắng, nỗ lực rất nhiều để vượt qua.
Lúc đó chồng em nói sẽ làm đơn rồi đưa lên em ký nhưng em chờ hoài mà không thấy anh lên. Thấm thoát cũng gần 3 năm rồi. Em cũng mặc kệ, em biết mình không dứt khoát được là mình khổ. Gọi cho anh không liên lạc được, nhắn tin không trả lời. Em cũng không biết phải giải quyết chuyện này ra sao nữa.
cfsmedonthan!