Mẹ thật hạnh phúc vì có con. Nhưng nếu được ước, mẹ ước mình đủ mạnh mẽ hơn nữa để vừa có thể làm mẹ vừa làm trọn vẹn phần trách nhiệm ” Người Bố ” của con.
-> Em là singlemom đấy nhưng cuộc đời không làm em gục ngã được đâu.
Người mà cũng sinh ra con nhưng chẳng hề biết hằng ngày bé con của mẹ lớn lên như thế nào.Người mà đưa con đến với cuộc đời này nhưng lại chối bỏ trách nhiệm nuôi dưỡng,dạy dỗ con. Người mà những lúc con ốm đau,mệt mỏi cần được vòng tay,hơi ấm của cha che chở,bảo vệ nhưng luôn không có.
Người không cần vác cái bụng to với những vết rạn da chằng chịt, người không bao giờ biết cảm giác mệt mỏi, đau buốt tên những bộ phận cơ thể từ khi có con. Những vết sẹo mổ sinh vĩnh viễn hằn trên da thịt mẹ đến khi trái gió trở trời lại đau. Người ta cũng chỉ gây tê trên lưng của Mẹ nên hệ quả là những cơn đau lưng sau này mà Bố không bao giờ biết đến!
Có con, chăm con một mình, vừa phải lo làm việc kiếm thu nhập cho 3 mẹ con không ai đỡ đần. Công việc thì không được thuận lợi. Sinh con xong mẹ thất nghiệp, bươn chải làm nhiều việc khác nhau nhưng công việc thì cứ mãi chẳng được thuận lợi như ý. Tiền tiết kiệm từ những năm tháng trước đó mẹ làm dành dụm nay do buôn bán thô lỗ thêm phần chi tiêu của cả 3 mẹ con hàng ngày cũng dần thâm hụt đi chẳng còn.
Nhiều khi mẹ như stress nặng,l ầm lì chẳng muốn tiếp xúc, gặp gỡ hay nói chuyện với ai, hay cáu gắt, bực dọc với các con mỗi khi các con hư, quấy khóc. Nước mắt lúc nào cũng trực trào rơi mỗi khi nghĩ về những ngày tháng tủi hờn ngta lạnh nhạt, xa lánh khi mẹ mang bầu sinh con trước đó….Mẹ thương các con của mẹ,tủi thân mình!
Đến khi con 19 tháng đó là lần đầu tiên con được biết mặt Bố của mình. Ngày Bố ghé thăm con,đưa hai tay ra bế con mà con khóc ré lên không theo vì lạ. Khi ấy nước mắt mẹ cứ chảy thôi. Mẹ hạnh phúc khi cuối cùng cha cũng tới thăm con nhưng con khóc sợ khi thấy Bố, mẹ lại thấy tủi thân về những ngày tháng khủng khiếp sinh con một mình cô đơn trong sự dòm ngó, dèm pha, soi mói của mọi người trước đó.
Rồi con sẽ cứng cáp và khôn lớn dần. Con sẽ yêu thương Bố thật nhiều như bao đứa trẻ khác. Con sẽ lại mừng quýnh khi Bố tới thăm và luôn tự hào về người đàn ông ấy.
Thực lòng Mẹ sẽ vui vì điều đó, Mẹ cũng cần dạy dỗ con hiếu thảo như vậy! Bởi vì Mẹ cũng như bao người phụ nữ khác, có những thứ không thể lựa chọn và có những chuẩn mực đạo đức để dạy dỗ con không thể làm khác.
Mẹ viết những dòng này khi cảm thấy thực sự đồng cảm và khâm phục những người làm Mẹ, làm bà,và hơn cả là những bà mẹ đơn thân (Single Mom). Mẹ biết chắc rằng có những người Bố vẫn đang hy sinh cho con, chia sẻ cùng Vợ, quan tâm chăm sóc vợ con bằng tất cả tình yêu thương. Mọi khó khăn có là gì khi chúng ta biết dồng cảm, thấu hiểu và sẻ chia trách nhiệm cùng nhau phải không con?
Chỉ thương cho những người bố đang đứng ngoài tất cả. Họ cũng chỉ có được niềm hạnh phúc hời hợt mà chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm “Bố”.
Medonthan!