Em năm nay 18 tuổi và đang có mang 8 tháng rồi. Thật sự cái tuổi 18 mà mang bầu là quyết định ai cũng nghĩ là non nớt dại dột. Và em hiện là 1 singlemum. Nhưng người cha như vậy thà con em không có còn hơn.
-> Cái chữ “chồng bỏ” hay “bỏ chồng” nghe sao mà xót xa
Em không may mắn, 13 tuổi gia đình em đỗ vỡ, 14 tuổi em bắt đầu tự đi làm kiếm sống.. bưng bê, dọn dẹp, làm những thứ người ta xem là bần hèn nhất để kiếm ra tiền… Đến khi cảm giác mệt mỏi muốn tìm bến đỗ, bạn ý đã đến bên chia sẽ. Cả 2 từ đầu xem như tương đối hợp nhau và bạn ý tương đối chịu khó làm ăn. Nhà bạn ý chẳng khá giả gì, nên yêu nhau em đều to nhỏ khuyên răn làm ăn.
Đến lúc em bầu được 2 tháng, bạn ý bắt đầu dở chứng. Không chịu làm ăn, suốt ngày ăn không ngồi rồi, lấy tiền của em tiêu. Em khuyên cũng chẳng nghe.. Thật sự đến lúc ý em biết sự lựa chọn của mình sai thật rồi. Em quyết định chia tay bạn ấy. Trong người mang bầu 2 tháng, chập chờn lắm, nửa muốn giữ nữa muốn bỏ. Đứng trước cổng bệnh viện lại thấy thật sự không đành lòng bỏ. Em bảo với bạn ý là em bỏ cái thai. Xong em cắt đứt tất cả liên lạc.
Một mình một cảnh, em tự đi làm nuôi thân và tích góp đợi ngày sinh nở. Em bầu nhưng thật sự chẳng dám nói với ai. Đi làm công việc thì vất vả nhưng cũng cố chịu, mong tích góp đợi đến lúc sinh, nhưng thật sự không giấu được lâu các mom ạ. Tháng trước bầu được 7 tháng thì bà em phát hiện (em sống với ông bà ngoại, mẹ hiện đi lao động ở Hàn Quốc ).

Bà mới tìm hiểu mọi chuyện. Và có đi nói chuyện với nhà bạn kia rằng em đang mang bầu. Mẹ bạn kia mới nói rằng bây giờ bầu thì nhà không cưới. Chỉ đợi xem ngày nào đẹp thì đón em về thôi chứ con cháu bà ý cũng không bỏ. Nhưng thật sự bầu 7 tháng hơn rồi bà nói đợi ngày thì em cũng chẳng biết đợi khi nào.
Em bàn lại với bà em. Bây giờ bản thân em dại dột. Em không muốn sống chung với bạn ấy. Em cũng không cưới hỏi gì. Bây giờ bản thân em tự lo cho con được. Nhà bạn kia cũng không nói năng gì. Mà bạn kia hằng ngày nhắn tin cho mẹ em ở Hàn Quốc nói ngon nói ngọt (mẹ em kiểu muốn em lấy bạn kia cho nhà ngoại đỡ tai tiếng). Thật sự em hành sử kiểu gì thì bạn ý cũng đi nói với mẹ em rằng em sai nọ sai kia rồi mẹ em hạch sách em.
Thật sự sống như này em cũng chẳng thiết sống nữa. Bây giờ bầu được 8 tháng hơn rồi. Ngày ngày em vẫn đi làm để tích lũy thì bạn kia ngày ngày ăn nằm ở nhà không chịu đi làm ăn gì. Thật sự mà nó, nếu đàn ông mà đã không có chí làm ăn thì chỉ vất đi thôi. Em cố hơn tháng nữa đến khi sinh xong chắc em cũng sẽ mang con đi thật xa nơi này. Thà con em không có cha, còn hơn là có 1 người cha không ra gì.
Cfsmedonthan!