Em năm nay 19 tuổi cái tuổi hóa ra phải đẹp nhất trên đời, cái tuổi vui vẻ và mộng mơ trong cuộc sống. Nhưng giờ em lại mắc vào một vòng quay luẩn quẩn, hết công việc nhà rồi đến công ty.
- Gửi anh, người em đã từng yêu thương nhất!
- Chẳng may trở thành cỏ dại thì nhất định phải xanh tươi đến tận cùng.
- Trước ngã rẽ sắp tới của cuộc đời, mình thật sự rất hoang mang
Em đã có một bé gái giờ đã gần 1tuổi, nhưng cuộc sống vợ chồng gia đình thì chán nản lắm. Nói là chồng vậy thôi chứ tụi em chưa cưới xin gì hết. Mẹ em thì không chấp nhận anh ý còn bên nhà chồng thì thờ ơ không quan tâm đến con cháu.
Vì một lầm lầm lỡ, mà em đã đưa cuộc đời em vào vũng lầy không thể thoát ra đó. Ngày ấy,anh ấy nói yêu thương em nhiều lắm hứa sẽ lo cho em trọn đời. Đến một ngày em nói đã có thai, thì anh lại nói bỏ nó đi, mình còn trẻ với lại chưa cưới xin gì hết. Anh ấy đưa em đến bệnh viện để bỏ đứa bé, nhưng khi bác sĩ siêu âm nghe nhịp đập từ trái tim của đứa con trong bụng lại thôi thúc lòng thương con. Em quyết định giữ lại đứa bé.
Đem bụng bầu 3 tháng về nhà xin mẹ tha thứ, mẹ em chỉ lẳng lặng bứớc vào phòng đóng chặt cửa và nói 1 câu duy nhất: “mày đi đi,coi như tao không có đứa con như mày”. Lúc đầy em đau lắm chẳng bíêt nói làm sao cũng chẳng biết làm gì để mẹ tha thứ. Cả gia đình chồng cũng thờ ơ, em tuyệt vọng vô cùng. Đến gìơ con em đã gần 1tuổi mà vẫn chưa có giấy khai sinh.
Lúc em sinh bé, chỉ có chồng em ở đó chăm em thôi. Nhìn thấy mấy chị khác có mẹ bên cạnh chăm sóc em buồn và tủi thân lắm. Về đến gian phòng trọ hai mẹ con chỉ biết ôm nhau nằm chờ ba về mua đồ ăn cho thôi. Mà chồng em không được như người ta, chồng em lười nhác lắm.Nhiều khi còn quên mua đồ ăn về cho em ăn trưa nữa, đến chiều về chỉ nói được câu:”anh quên”. Nhìn con khát sữa khóc khan tiếng, lòng em như xé ra ngàn mảnh.
Hết cữ tháng, em bắt đầu ra ngoài mua đồ ăn về tự túc nấu nứơng, thì lại biết thêm chuyện khi em ở cữ chồng em mượn nợ nhiều nơi để ăn chơi bạn bè. Vợ chồng em cãi lộn rồi anh bỏ đi mấy ngày rồi lại về. Đi làm thì ngày nghỉ ngày làm, bị ông chủ đuổi việc rồi ở nhà chờ kiếm việc làm. Ở nhà không có tiền ăn em đành phải gửi bé cho người ta giữ giùm rồi đi làm, khi ấy con em chưa đầy 3 tháng tuổi.
Cố gắng làm việc để có tiền mua sữa mua bỉm cho con. Em cứ tự nhủ cố gắng để cho con không thua thiệt với ai hết. Nhưng càng cố gắng bao nhiêu cuộc sống của em cũng chẳng khá lên được, đi đâu chồng em cũng mượn nợ rồi nói là vợ con em đói hết tiền chẳng có gì ăn.Chẳng lâu sau em quá mệt mõi với cái kiểu lãnh lương cuối tháng về mua bỉm sữa cho con, rồi đi trả nợ cho chồng là hết tiền không dư lấy 1đồng.Em đã nổi giận và đuổi chồng em đi.
Sáng 6’30 đi làm rồi tăng ca đến 8g, 10g tối mới về,ngày nào thấy con cũng là cảnh con đã say giầc. Nhiều khi buồn tủi không biết nói cùng ai, chỉ lặng nhìn con ngủ rồi khóc 1 mình mà thôi. Nhưng chỉ biết cố gắng làm lụng để trả hết nợ nần. Không có ai giúp đỡ, không có gia đình để nương tựa. Nhiều khi em nghĩ đến việc chết đi là hết, nhưng em chết rồi thì ai lo cho con em.
Mọi người nói em là nếu không nuôi được thì cho nhà ai có điều kiện để người ta chăm sóc tốt hơn, nhưng cứ nghĩ nhiều khi nhớ con muốn gặp nó cũng không được thì em lại chẳng biết làm gì.
Confession!