Tôi lao vào kiếm tiền từ lúc con được hơn 3 tháng tuổi, mới đầu xin đi làm phục vụ đám cưới là những ngày tháng con dại người vì khát sữa. Lúc con lớn thêm chút gửi nhà trẻ, tôi xin đi làm công ty gần nhà và tập tành bán online. Chỉ có làm việc khiến tôi bình tâm lại, mỗi ngày, mỗi giờ với tôi là một cuộc chiến, chiến thắng người đời, chiến thắng chính mình
-> Mẹ đơn thân không phải là nỗi đau mà là động lực.
Khi tốt nghiệp xong lớp 12, tôi quyết định không đi thi đại học. Nhiều người cho là tôi ngu ngốc, bồng bột. Quả thật khi đó tôi không thích học. Tôi muốn làm những gì mình hứng thú. Và hứng thú duy nhất khi ấy của tôi, đó là học nghề làm tóc.
Sau gần 2 năm học nghề cũng là lúc xa quê sang Lào . Một phần để đi làm kiếm tiền, một phần là tìm cho mình một cơ hội có tương lai. Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản là vậy thì có lẽ đời tôi đã khác. Tôi đã mắc một sai lầm rất lớn nằm gói gọn chỉ trong 2 từ ” MÙ QUÁNG”
Tôi quen anh, chìm đắm trong những câu tán tỉnh, những lời hứa hẹn về một mái ấm gia đình hạnh phúc. Cứ nghĩ đã tìm cho mình một tấm chồng thực sự. .Mọi chuyện cứ thế, cho đến một ngày tôi về quê, anh ở lại. Hai đứa chấp nhận yêu xa. Hai tháng sau tôi sang lại Lào nhưng lần này ở cách xa anh hơn 1000km.
Lúc đó, tôi đã có những dự cảm không lành. Lúc tôi chán nản với cuộc tình của mình thì trời đất như đổ sầm. Khi cái que thử thai tôi mua hiện lên 2 vạch rõ ràng. Kết quả của cuộc tình đang hình thành trong người tôi. Tôi hốt hoảng báo tin cho anh. Thì điều gì đến cũng đến, bản chất của một người đàn ông sẽ lộ ra rõ nhất khi lâm vào hoàn cảnh tồi tệ.

Anh chối bay chối biến, phủ bỏ trách nhiệm nhanh như trở bàn tay. Như thể con của anh là một chiếc lá mà cuộc đời vô tình làm rơi trên vai anh, bắt anh phải gánh chịu, nhưng sức nặng của một chiếc lá đâu đủ để cho anh cảm thấy mình có trách nhiệm hay tình thương, phải phủi bỏ cho nó rơi đi càng nhanh càng tốt.
Rồi nhẹ nhàng nói 1 câu khiến tôi sụp đổ “chắc gì đứa bé là con tôi”. Còn tôi như một bản năng của một người mẹ đã thôi thúc tôi giữ con lại bên mình. Mãi sau tìm hiểu mới biết anh đang tay trong tay cùng người con gái khác. Nói về người đàn bà anh yêu là một người có lòng nhân đạo, cao thượng tới mức dùng mọi thủ đoạn để đạt thứ mình muốn…..
Sau đó là chuỗi ngày sống trong cô đơn ngay tại Lào, một vùng quê hẻo lánh. Người mình yêu thương, kì vọng nhất xa lánh. Tôi lại chưa nói với gia đình chuyện mình có thai. Tôi không dám hé răng vì có thai khi chưa có đám cưới nào thì khác gì giáng một cái tát đau điếng vào mặt ba mẹ tôi, làng quê sẽ dậy sóng, gia đình đau lòng.
Cứ thế tôi sống như 1 người không hồn phách. Rồi cái bụng ngày một lớn dần, sức khỏe cũng vì thế yếu đi khi chịu nỗi đau tinh thần quá lớn. Tôi quyết định làm liều, thú nhận với ba mẹ mình. Ngay lúc đó gia đình bắt tôi về Việt gấp. Thất vọng quá lớn, ba tôi không muốn nhìn mặt tôi, ông không chấp nhận vết nhơ này

Rồi khi đủ tháng đủ ngày, tôi đi sinh con thì cũng do một tay bà ngoại, dì, mẹ giúp đỡ thay phiên chăm sóc. Ba tôi thì duy tỏ ra cứng rắn không muốn nhìn mặt con nhưng giai đoạn tôi sinh cũng một tay ông lo giấy tờ, viện phí.Tuyệt nhiên không có sự hỏi thăm của người đàn ông là cha của đứa bé. Tôi biết chuyến hành trình này rồi đây cũng chỉ có một mình….
Những đêm trong viện chỉ có tôi và mẹ, trong khi xung quanh tiếng trẻ con khóc và cả những tiếng cười nói của những cặp vợ chồng son, dòng họ đôi bên nội ngoại đầy đủ. Những câu hỏi thắc mắc ” Ba bé đâu ? Nhà nội đâu sao không thấy ai hết ??”. Tôi thấy tủi thân ghê gớm. Bệnh viện tuy ồn ào nhưng tôi vẫn thấy tĩnh mịch. Những phút giây đó tôi chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc
Nằm ở cữ đúng 23 ngày một lần nữa tôi nghe tin ANH LẤY VỢ, cái tin như một tiếng sét ngang tai đối với tôi. Mọi thứ như sụp đổ thêm lần nữa. Niềm hi vọng mong manh cuối cùng cũng bị dập tắt…..
Thời gian cứ thế trôi qua con tôi cũng gần 4 tuổi. Con tôi lớn lên trong vòng tay mẹ và gia đình ngoại. Tôi không biết tương lai con tôi và tôi sẽ thế nào, vì nuôi con một mình là cả trách nhiệm lớn lao, nhất là khoản chi phí sinh hoạt, học hành của con sau này. Tôi chỉ hi vọng sau quá nhiều chuyện đắng cay mọi thứ sẽ tốt hơn.
Medonthan!