Ở cái tuổi của mẹ làm mẹ là không hề dễ dàng, làm mẹ đơn thân lại càng không phải là điều gì đó giản đơn. Mẹ đã luôn tự hỏi “sinh con ra có phải mẹ đã làm khổ cuộc đời con không?” Nhưng mẹ nguyện chấp nhận tất cả, chỉ mong con được bình an.
-> Mẹ đơn thân không phải là nỗi đau mà là động lực.
Mẹ quyết định làm một người mẹ đơn thân ở cái tuổi 18. Bản thân mang thai không dám cho một ai biết, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc. Có phải con đã quá thiệt thòi không? Mang thai mẹ không dám ăn vì sợ con lớn nhanh sẽ bị mọi người phát hiện, không dám mặc một bộ đồ bầu cho thoải mái cho con vì sợ mọi người biết được. Con đã quá thiệt thòi rồi.Mẹ thật sự xin lỗi con.
Đến ngày sinh con ra. Một sinh linh đỏ hỏn vừa cất tiếng khóc mẹ biết sẽ phải cố gắng nhiều hơn để con không phải chịu thiệt thòi. Mẹ xin lỗi con nhé. Bao nhiêu đứa trẻ khác sinh ra đều có bố bế tay khi lọt lòng riêng con thì không. Có phải con cảm thấy thiếu thốn không? Có phải mẹ đã quá ích kỉ không con? Khi chọn sinh ra con mà không cho con một người bố tử tế, không cho con một tiếng gia đình hạnh phúc.
Liệu sau này con lớn lên con có mặc cảm vì không có bố hay không? Con có trách mẹ không? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu mẹ. Mẹ không cho con được người bố, không cho con được gia đình nhưng mẹ hứa sẽ cho con được vòng tay của yêu thương của mẹ, của gia đình ông bà cụ ngoại… Cho dù lớn lên con có trách móc, mẹ cũng chấp nhận.
Mẹ không muốn con lớn lên trong 1 gia đình không hạnh phúc, không có tình thương cũng chẳng có tiếng cười ấy.. Mặc kệ xã hội này, miệng người ngoài kia nói mẹ không ra gì mẹ cũng sẽ chấp nhận hết. Mẹ chấp nhận tất cả để cho con được bình an.