Con chào đời, và mẹ tập làm mẹ. Vất vả hơn gấp nhiều lần những chuyến đi hoang. Nhưng giờ mẹ không độc hành nữa vì có con ngựa con cùng bước bên mẹ
-> 147 nhịp đập của trái tim đã thay đổi cuộc đời tôi
Con biết không, làm mẹ là một quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của một cô gái độc thân, tự do, phiêu lãng như mẹ.
Những năm tháng trước, buổi tối ngồi trà đá tán phét là việc hàng ngày của mẹ. Cơm nhà cả tuần may lắm được hai bữa, còn lại là cơm đường cháo chợ. Bạn bè “giang hồ” khắp nơi, ới một tiếng là đã có mặt ở một quán vỉa hè nào đó, rồi lê từ vỉa hè này sang vỉa hè khác, từ quán ăn đến quán trà đá, cho đến tận 11, 12 giờ đêm. Mẹ tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với bạn bè, để rồi quanh ra quẩn vào lại về với cái chủ đề muôn thủa: “tuần tới đi đâu?”, chứ chẳng phải “tối nay ăn gì?” như đám con gái văn phòng khác. Mẹ không biết thế nào là mệt, là buồn.
Từ lúc mang bầu con, mẹ không còn uống nhiều trà đá như trước. Lượn phố thì vẫn đều đặn như thế, chỉ có đi chậm hơn chút. Những buổi trà đá đêm vơi dần, tuần chỉ còn một lần, rồi thành một tháng độ đôi lần, thành đôi tháng một lần. Nhà xa mang bầu đi đêm hơi ngại. Và vì mẹ đã có con nên bạn trà cũng tự biết ý mà loại ra khỏi danh sách hằng ngày. Mà nhóm bạn trà năm nào nay đã tứ tán mỗi đứa một nơi, đứa bận con cái, đứa đi học đi làm xa.
Con chào đời, và mẹ tập làm mẹ. Vất vả hơn gấp nhiều lần những chuyến đi hoang. Thỉnh thoảng mẹ trốn con đi trà đêm, bác giúp việc thay mẹ ru con ngủ. Những lúc ấy, mẹ bước ra khỏi nhà thật khẽ, mẹ chạy như bay trên con phố dài thưa vắng và bụi mù, cho mình tán phét đủ thứ, cho mình một vài tiếng quên bỉm quên sữa, rồi cho mình chạy chậm một chút qua những con phố quen thuộc dưới ánh đèn vàng vọt, trước khi vội vã trở về nhà với con để kịp cữ ti đêm.
Con lớn hơn và đã có thể ra ngoài, mẹ tự hẹn hò trá đá với con. Những lúc ấy, mẹ sẽ bắt taxi sang chảnh cùng con lên phố. Mẹ địu con ở đằng trước ngực, lòng vòng qua phố Đinh Lễ mua sách, qua tượng đài vua Lý xem các anh chị chơi đùa, đi dạo một vòng quanh Hồ Gươm trước khi ngồi vào một quán trà đá nào đó, nghỉ ngơi đôi chân mỏi và đôi vai trĩu nặng. Con ngồi líu lo trong lòng mẹ, nghịch nghịch cái chìa khóa, xé hết tờ giấy nọ đến tờ giấy kia, đòi uống nước rồi ngủ gục vào lòng mẹ trên taxi về nhà.
Những ngày sau, khi con đã vững chãi lớn khôn hơn, mẹ và con còn hẹn hò thêm nhiều buổi trà đá. Hai mẹ con cùng nhau lượn phố bằng xe máy, cùng nhau đi mua sách, mua đồ linh tinh, cùng nhau đi bộ túc tắc ngày nắng đẹp. Mẹ cho con đi dạo những con phố yêu thích, phố cây sấu, phố bằng lăng, phố hoa phượng, phố cây sưa, phố ăn hàng, phố những kỷ niệm của mẹ, phố của “tuổi trẻ lạc lối”. Con vừa đi vừa bi bô nói chuyện, tiếng cười rổn rảng khắp con đường. Ai cũng ngoái lại nhìn chúng mình.
Khi có con đi cùng, dù vất vả nhưng mẹ cảm thấy ấm áp và thư giãn làm sao. Mẹ đã có những lúc tự trách mình vì sinh ra con trong hoàn cảnh không đầy đủ, nhưng lại thấy tự hào vì luôn dành tình yêu cho con gấp đôi những người khác. Mỗi bước chân con đi, mỗi nụ cười đều là nguồn sinh lực cho mẹ làm mọi việc.
Giờ mẹ không còn độc hành nữa vì đã có một con ngựa con cùng bước.
Hãy làm bạn đường của mẹ, con nhé!