Cuộc sống của mẹ con tôi giờ rất ổn. Sau khi ly hôn xong, tôi quyết định đứng lên và làm lại, nhìn nhận lại cái sai của bản thân mà sống khác đi. Tôi quan niệm sống quan trọng ở cái tâm chứ đừng quan tâm người ngoài nghĩ gì.
-> Chỉ có trải qua tổn thương đàn bà mới thật sự mạnh mẽ và kiên cường
Tôi giờ sống hòa đồng hơn, tạo nhiều mối quan hệ hơn. Nên mất đi một người chồng không ra gì thì tôi có thêm rất nhiều người bạn tốt.
Tôi thấy cuộc sống bắt đầu có ý nghĩa, kiếm tiền và đi ăn, đưa con đi chơi chứ không bo bo kiếm tiền mà không biết hưởng thụ như trước. Tôi mở một shop quần áo để có nhiều thời gian khi con ốm con đau nghỉ cho dễ và để bản thân chủ động hơn. Con tôi giờ gần 2 tuổi và tôi cũng tính làm thêm vài thứ để có thêm thu nhập.
Tôi chỉ mong gia đình bình thường và tử tế dù không cho con được một gia đình trọn vẹn. Nhưng bố vẫn là bố mà nó thì mất dậy quá, nhiều khi không chấp nhận được. Muốn tách con khỏi cái gia đình ấy thì lại thấy tội con quá, không biết làm sao cho đúng.
Tôi thấy đàn bà chả làm gì phải khổ, chịu đựng ngoan hiền, kiếm tiền giỏi mà cuối cùng chả nhận được cái gì. Nếu quá sức chịu đựng thì phải bùng nổ thôi. Không biết mọi người nghĩa thế nào nhưng quan điểm của tôi là sống chả được nhiêu mà phải chịu đựng như thế cả.

Giờ tôi kiếm tiền tôi tiêu và nuôi con chứ không phải lo những khoản nợ không tên của thằng chồng không ra gì kia.
Sống quan trọng ở cái tâm mình chứ đừng quan tâm người ngoài nghĩ gì và sợ định kiến xã hội nói mình một đời chồng và bỏ chồng.
Tôi đã có một thằng con trai, đó là món quà lớn nhất mà ông trời cho tôi. Ai cũng hỏi tôi và nói tôi tìm một người tốt để lấy vì xinh gái giỏi giang sợ gì không lấy được ai, nhưng xin thưa là tôi có con trai tôi rồi nên tôi chả cần gì nữa và chả dại gì mà lấy chồng một lần nữa cho khổ.
Giờ chỉ cần kiếm thật nhiều tiền và lo cho con cuộc sống tốt là okie. Nếu có yêu ai cũng chỉ yêu mà không lấy, không phải cặp kè lăng nhăng là được. Cuộc sống vậy là hạnh phúc nhất rồi
Cfsmedonthan!