Nhìn lại, chẳng hiểu đã vượt qua những ngày tháng đó thế nào, chỉ biết là đã vượt qua rồi.. nhưng cảm giác đó còn nguyên. Không phải vì còn nhớ, còn thương..mà để nhắc nhở bản thân đã ngu, đã dại và đã đau tới mức nào??? Nhưng mà mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
-> Đàn bà sau ly hôn có quyền được chờ mong hạnh phúc tiếp theo
Cái cảm giác cô đơn nhất là ngủ nướng cả ngày, thức dậy khi trời chập choạng tối, mở cửa sổ nhìn ra ngoài trời, phố xá bắt đầu sáng đèn, cơn gió se se của trời sang thu thổi ngang mặt…không biết cách đây hơn 3400km cha mẹ và 2 đứa nhỏ đã chuẩn bị ăn tối chưa? Tự hỏi lòng không biết sẽ tha hương tới bao giờ nữa???
Lại nhớ ngày hôm ấy. Về tới Biên Hoà cũng là khi nhà nhà sáng đèn ,nhưng tuyệt nhiên không có một ánh đèn nào vì tôi mà sáng. Hôm ấy còn mưa tầm tã chứ không lách cách từng hạt như chiều hôm nay.

Lại nhớ cái cảm giác xách vali ra khỏi ngôi nhà đó khi đêm đã dần khuya, một mình lang thang giữa một thành phố xa lạ, nơi mà đáng lẽ ra có một người không chỉ biết mà còn vô cùng gần gũi…Cứ đi cứ đi, cũng chẳng biết thực sự phải đi đâu về đâu lúc này. Đầu óc trống rỗng, rõ ràng là có rất nhiều bạn bè mà không thể nhấc máy mà gọi cho ai nhờ giúp đỡ. Cũng tuyệt nhiên không thể gọi về nhà, không thể để cha mẹ biết mình đang thê thảm cỡ nào…tuyệt nhiên nửa giọt nước mắt không rơi được..
Lại nhớ khi đó, nhận cuộc gọi từ gia đình, chẳng có nửa lời vặn vẹo, chẳng có nửa lời đay nghiến. Chỉ là “chị biết cả rồi,về nhà với bố mẹ với anh chị đi em”..Giả lả cười mà nước mắt nhoè cả màn hình, tắt máy rồi thì khóc ngon lành như đứa trẻ, cảm thấy bản thân mình quá tệ, có lỗi với gia đình nhiều quá…
Nhìn lại, chẳng hiểu đã vượt qua những ngày tháng đó thế nào, chỉ biết là đã vượt qua rồi.. nhưng cảm giác đó còn nguyên. Không phải vì còn nhớ, còn thương..mà để nhắc nhở bản thân đã ngu, đã dại và đã đau tới mức nào???

Một ngày trời không đẹp cho lắm chợt nhận được tin nhắn: “em đã quên anh chưa?” Cười nhẹ thôi, quên ư? Chuyện giữa chúng ta kinh hoàng đến vậy, sao có thể mau quên???. “Em hận anh ah? Em đã có người khác??” Trả lời sao đây? Ai dám nói là không oán không hận? Cả một đời cơ mà.
Còn người khác ư? Bản thân tôi cũng không trả lời được. Liệu tôi có dám để bản thân mình hạnh phúc một lần nữa không? Liệu có ai đó dám yêu tôi, yêu cả những vết đau mà tôi đã mang và giúp tôi cất gọn những thứ đã cũ vào đúng chỗ? Hay họ cũng như anh? Hứa trọn đời trọn kiếp rồi vội vã tìm thêm mối tốt hơn.
Cái cảm giác đó là thế đó. Hình như có lời bài hát đang hot thì như thế này “..vòng tay buông rời nhau.. Nước mắt em lau bằng tình yêu mới… “
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, bằng cách này hay cách khác.
#Dịu