Quả là bước qua giai đoạn khủng hoảng không hề dễ dàng, các Mẹ đơn thân nhỉ? Riêng mình đã trầm cảm trong một thơi gian dài.
Lúc đó, khi đi xe máy trên đường, mình bị thu hút bởi…những chiếc xe khác, hình dung ra mình đâm vào xe, rồi có thể ra đi, quên hết muộn phiền.
Khi nhìn vào dao, chỉ nghĩ tới, nó nên dùng để cắt cổ tay. Khi nhìn vào khăn quàng cổ, lại nghĩ, đấy là công cụ để làm dây treo thắt cổ.
Khi nhìn vào mớ thuốc đau bụng đau đầu thuốc sốt… thì lại ngĩ uống cả ngụm như vậy, ngủ một giấc thiên thu quên mọi sầu não. Vân vân và mây mây cách ra đi.
Có hôm nào đó, khóc mấy ngày mấy đêm, đau lòng quá, muốn chết quá, cơ mà chợt nghĩ đến con thơ, cố nén cơn …thèm chết, gọi con bạn thân, nó ứ có an ủi, mà nó chửi cho một trận, nào là ngu, nào là điên, khùng, vô duyên… đại loại là những từ dành cho một đứa mất trí. Nó còn hù là, bà chết đi, rồi tui không có đi thắp nhang cho đâu, tui không thắp nhang cho đứa ngu.
Thật lòng mà nói, mình đâu có ngu lắm.
Lúc tỉnh táo, mình vẫn biết đó là hành vi điên rồ, là không nên, là bất hiếu với cha với mẹ. Cha mẹ mình sinh mình ra, nuôi nấng mình, mình trả ơn cho cha mẹ được những gì??? Mình vẫn biết chết đi rồi, con sẽ bơ vơ, tội lắm lắm… Nhưng những ai vào cảnh đó rồi mới biết, lúc bấy giờ chỉ nghĩ được duy nhất 1 điều” chết là giải thoát, chết là quên hết, chết là kết thúc mọi đau khổ..” và thấy cái chết nó quyến rũ vô cùng. Ai lí trí lắm, mới dùng chút lí trí còn xót lại, để cơn nghiện chết đó qua đi.
Các Mom ạ, sau một khoảng thời gian bình tâm lại, mình mới thấy ra được rằng, vượt qua trầm cảm không hề dễ dàng. Nhưng mọi chuyện đều có thể, nếu chúng ta từng chút một cố gắng.
Cố gắng đầu tiên của chúng ta, là hãy giữ một cơ thể khỏe mạnh. Khi cơ thể khỏe mạnh, ta sẽ có một trí tuệ khỏe mạnh hơn. Theo các nghiên cứu, trạng thái cơ thể quyết định đến cảm xúc của chúng ta. Nên làm ơn nhớ giùm mình, kiểu gì thì kiểu, hãy trân quý cơ thể mình, đầu tư cho sức khỏe. Khi các Mom có sức khỏe, các Mom mới có thể chăm sóc được các con tốt, và những người mà các Mom yêu quý.
Và làm sao để khỏe hơn, mình có bí quyết đấy, nhưng mình nghĩ, chúng ta lớn cả rồi, ai cũng biết cả rồi, rằng nên làm gì và không nên làm gì…, nên mình không tiện viết ở đây, vì rất dài dòng. Nếu Mom nào cần thêm chia sẻ, các Mom cứ ib cho mình, hoặc đăng lên nhóm, bất cứ vấn đề gì, chúng ta luôn sẵn sàng hỗ trợ nhau, để giúp cuộc sống của nhau tốt hơn mỗi ngày.

Cố gắng tiếp theo, đó là chúng ta hãy giữ cho mình một nội tâm mạnh mẽ.
Người có nội tâm mạnh mẽ, luôn là người chiến thắng. Nhưng để giữ nội tâm mạnh mẽ, và để chiến thắng, các Mom cần luyện tập rất nhiều.
Trước tiên, tâm chúng ta phải thánh thiện, trong sáng. Nhà Phật có câu, tâm sinh tướng phải không các Mom? Các Mom hiểu câu đấy như thế nào ạ? Và cái khó khăn nhất, là luôn giữ được tâm an. Cũng cần phải học rất nhiều. Mình thường thiền, nghe các video giảng của thiền sư Thích Nhất Hạnh. Sau khi tâm ta an, ta mới có thể mang được cái bình an đó cho những người quanh ta, cho con ta, cho bạn bè ta…Từ an yên, mới thành mạnh mẽ được. Các mon hãy luyện, làm sao để nội tâm an yên, để mạnh mẽ nhé.
Và cuối cùng, mình muốn mượn lời của Vãn Tình, trong cuốn “ Khí chất bao nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu” rằng: “ Nếu một người phụ nữ đánh mất chính mình, cô ấy sẽ đánh mất tất cả.”
Đừng nghĩ rằng, mình hạ cái tôi cá nhân, mình quăng luôn tất cả, để giữ gia đình cho con , được là may rồi, vậy mà có người, quăng hết đi rồi, người đàn ông ấy, chỉ cười khẩy, nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ. Tùy tình huống mà xử lý cho khéo nhé các Mom. Mình vẫn nghĩ, gì thì gì, hãy giữ lại tự trọng bản thân.
Thay lời kết, mình xin gửi đến các Mom câu trích dẫn : ” Hãy sống như một trái dứa: đầu đội vương miện, dáng đứng hiên ngang- Bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào.”
Medonthan