Mình cũng là mẹ đơn thân. Hôm qua đi tổng kết lớp 1 cho con trai về rất xúc động, đêm chẳng ngủ được dậy viết, chia sẻ lên đây chút điều tích cực trong cuộc sống cùng các mẹ. Nằm tự nhiên nghĩ, bản thân tự hào rằng cũng có khá nhiều thành tựu và có lẽ thành công lớn nhất là con trai mình (Kapi) thật sự hạnh phúc, yêu thương và đủ đầy.
-> Mẹ đơn thân, chỉ cần con an yên là đủ
Nếu người bình thường chỉ gặp và tiếp xúc với Kapi thì chẳng ai nghĩ cậu nhóc có hoàn cảnh hết sức hoàn cảnh. Bố mẹ ly thân từ năm 2 tuổi rưỡi, 3 tuổi thì bố mẹ đã ly hôn. Từ hồi ở trong bụng mẹ thì đã sống xa bố, người Nam người Bắc. Mình cũng từng lo và bị nói rằng nếu ly hôn, Kapi sẽ không có một gia đình trọn vẹn, rồi mỗi khi đi chơi với chúng bạn sẽ bị tự ti khi bạn bè có bố… abc blah blờ, nhiều lắm. Nhưng mình đã quyết thì chẳng ai cản được. Cuộc sống dù muốn nhìn vào màu hồng thì vẫn cần thừa nhận có màu đen.
Cho đến giờ, theo kinh nghiệm và quan sát thì các bạn bè xung quanh Kapi, cho dù gia đình có đầy đủ bố mẹ nhưng nếu nói là trong các sự kiện hay đi chơi thì cũng rất ít bạn có đủ cả bố và mẹ đi, thường cũng chỉ có 1 người đại diện. Nên đối với Kapi thì cũng chẳng thấy tự ti gì mà ngược lại, hoàn toàn bình thường. Nếu không muốn nói là Kapi còn sung sướng hơn nhiều bạn vì mẹ thương nên từ hồi mẫu giáo đến giờ, không có sự kiện nào mà mẹ dám vắng mặt. Trừ khi sự kiện đó có bố Kapi đi dự rồi mà thôi, thậm chí thỉnh thoảng hên hên còn có cả bố lẫn mẹ đi cổ vũ.
Nên nếu nói về sự có mặt, thì Kapi cũng chẳng thua kém bạn nào. Nói về tài chính thì cũng chẳng khó khăn gì, vì quan trọng nhất và tốn kém nhất là tiền học phí thì bố vẫn trả cho rồi, lặt vặt còn lại thì mẹ cân được. Có nhiều thì đi chơi chỗ đắt tiền, có ít thì đi chơi chỗ miễn phí, không có thì đi ăn chực, có bao nhiêu mình hạnh phúc bấy nhiêu thôi. Về trí tuệ thì cũng không hề thiệt thòi vì mẹ vẫn luôn để ý xunh quanh mình những người đàn ông đáng để học hỏi, có cơ hội là cho Kapi cùng đi gặp mặt, từ doanh nhân cho đến thiền sư.
Cho nên ngẫm lại, không phải vì hoàn cảnh mà mình bất hạnh, mà cách mình nhìn nhận hoàn cảnh mới quyết định hạnh phúc hay bất hạnh của mình. Gia đình không trọn vẹn có thể là một sự thiếu hụt, cũng có thể là một vết xước, nhưng cũng có thể là một điều kiện hạnh phúc của mình, là động lực của mình. Mẹ có thể chưa cho Kapi được một gia đình trọn ven, nhưng mẹ luôn nỗ lực để trọn vẹn và hết mình với Kapi. Về điều này mẹ có thể tự tin.
Trước đây có nhiều người khen mình giỏi vì điều này, mình chỉ cười thôi, vì cũng chẳng biết nói sao, đã không giữ được gia đình trọn vẹn cho con thì có gì mà đáng khen. Nhưng cũng đến một lúc, mình tự thừa nhận bản thân. Tự thừa nhận thiếu sót và đồng thời cũng công nhận nỗ lực của bản thân. Hạnh phúc cũng là một pháp môn tu tập vậy.
With love,
Nguồn: Hoàng Anh Kapi (Fb: The sweet life of Hoang Anh and Kapi)