Lạy Chúa, con đã phạm vào điều răn thứ 5 của Người. Con là kẻ sát nhân, con là kẻ giết người.
(Mong các bạn trẻ hãy dừng lại, đừng vì nông nỗi mà phải mang hối hận suốt một đời).
Con được đặt tên là: Teresa Nguyễn Khánh Băng.
- Bởi vì anh, tôi suýt tự tay giết đi đứa con của mình
- Hạnh phúc đó ngắn ngủi chẳng tày gang
- Nên vứt bỏ hay chịu đựng vì con và lựa chọn nào tốt ?!
Ngày biết con đang tượng hình trong cơ thể mẹ, mẹ vừa lo, vừa mừng, nhưng với 1 con bé chị vừa 17t thì mẹ phải làm gì đây, ngày đó mẹ khổ sở lắm, nhà thì chẳng khá giả gì, đến đi mua cái que thử thai mẹ còn phải bòn nhặt. Mẹ báo cho ba biết rằng con sẽ cho ba mẹ lên chức và mẹ nghĩ ba sẽ vui nhiều lắm vì ba hay nói rằng “anh đang muốn có con, anh yêu trẻ con lắm nên dù lỡ có anh cũng lo cho 2 mẹ con”. Nhưng điều mẹ không ngờ đến rằng, ba con đã im lặng và tắt điện thoại, mẹ cố liên lạc nhưng không cách nào được, rồi mẹ nói bà con biết, bà ngoại bảo “lỡ thì để đẻ, tao nhịn thêm chút, nuôi cháu nên người.”
Mẹ thật sự quên cả âu lo vì nghe được điều ấy, rồi bỗng 1 hôm ba con về và nói với bà ngoại “con không muốn sinh nó ra, bỏ nó đi tụi con còn phải tương lai phía trước” bà ngoại không đồng ý và mẹ cũng thế, ba con lại biến mất 1 lần nữa, rồi cách hôm đó hơn 1 tuần, ba con đến và bảo chở mẹ đi siêu âm, mẹ lại vui mừng khôn xiết con ạ. Con đã được 8 tuần tuổi, rồi ba chở mẹ đi ăn, sau đó chúng ta đi gặp bà nội của con và chính lúc này, cuộc đời con đã bị mẹ hủy hoại. :'(. Ba và bà nội con làm gắt lắm, bắt mẹ lựa chọn, mẹ không chọn, nhất định không, rồi bà nội con hứa sẽ cưới khi mẹ đủ tuổi, mẹ như ngây dại.
Ba kéo mẹ đi khắp các phòng khám sản tư nhân, 1 rồi 2 rồi 3 đều nghỉ, mẹ vui mừng lắm, có 2 lần mẹ đã vung tay và chạy, mẹ bảo mẹ về, mẹ muốn về, dù đi bộ cũng phải về, mẹ gọi điện thoại cầu cứu, ba đã giật điện thoại và ném ra đường, điện thoại hư cả, đến lúc rồi bà nội con điện thoại cho ba, ba lại chở mẹ đến chỗ gần nhà ba. Ba con lạnh lùng như không 1 chút thương xót đến con, đến mẹ. Ba bảo đưa giấy siêu âm cho cô dược sỹ ấy và mẹ được bà nội con đưa 2 viên thuốc, lấy nước và nói “uống nhanh đi” mẹ ngập ngừng ba con ngoài xe lại lớn tiếng “nhanh không?” Mẹ rơi nước mắt, lúc đó mẹ có 1 điện thoại nokia nhưng dấu vì ba con thấy sẽ lại đập, bắt mẹ uống thuốc xong ba con bỏ đi.
Bà nội thì lạnh nhạt nói, ở yên đó mai xong thì chở về, mẹ điện thoại mãi vì bà đi làm nên không nghe thấy, đến chiều bà gọi lại mẹ đã khóc nức nở mà không nói được 1 câu hoàn chỉnh, mẹ cố bình tâm lại nói bà nghe địa chỉ và bà đã đến, mẹ và bà khóc cầu xin cô dược sĩ hãy cứu lấy con, cô trách mẹ từ đầu không nói, mẹ nức nở bảo “con mà nói thì họ giết mẹ con con chết mất”. Cô bảo giờ không cứu được con đâu, cô bảo mẹ đi tắm thay đồ và bảo bà về, lúc trong phòng tắm, mẹ đã quỵ xuống mà khóc và liên tục làm Dấu Thánh Giá trên bụng cầu xin ơn Chúa ban phép màu cứu lấy con
Đến tối ngày 11/05/2013 con đã rời xa mẹ mãi mãi, khi ba con hay tin đã trút được hết gánh nặng, ba con đã mặc kệ mẹ cùng những nỗi đau mẹ đã gây ra cho con, mẹ không dám kêu la đau đớn, bởi nỗi đau của mẹ làm sao bằng nỗi đau của con? Rồi hôm sau mẹ nhận được tin nhắn từ bà nội con bà bảo mẹ từ giờ đừng phiền đến bà nội nữa, mẹ như chỉ muốn lao vào xe tải mà theo con, bà ngoại con buồn nhiều, khóc nhiều cho những tội lỗi mẹ gây ra cho con, mẹ chẳng dám hộ cho bản thân. Mẹ nghe mọi người trên fb mắng nhiếc và chửi rủa những người bỏ thai mà mẹ ngậm ngùi (bởi vì họ đúng mà).
Mẹ đã giết Con, mẹ là kẻ sát nhân là 1 tên giết người, giết đi ánh mắt con, giết nụ cười con, giết đi ước mơ con, giết đi 1 mầm non khát khao giọt nhựa sống. Mẹ ra về với sự đau đớn tinh thần, mẹ đứng vào dòng nước lạnh buốt buổi sớm để mong đó là 1 cơn ác mộng, tỉnh lại vẫn còn có con. Mẹ đã chia tay ba từ khi đó, từ khi mà hy vọng cho con được sống không được thành hiện thực, mẹ đã cố tìm đến bạn bè để quên đi.
Rồi 1 người anh mẹ quen 8 năm ngỏ ý thích mẹ, mẹ chỉ bảo là chưa sẵn sàng để yêu người mới nhưng mẹ vẫn cho anh ấy cơ hội, chở mẹ đi Lễ, đi chơi. Rồi sau gần 4 tháng mẹ bắt đầu vui vẻ hơn và dự tính sau 1 năm có thể mẹ sẽ mở lòng. Rồi ba con biết tin đã kéo bạn bè đến nhà mình, mẹ không gặp, ba con lại đứng ở gần nhà để bắt mẹ phải ra, mẹ đã trốn đường sau nhà để đi Lễ với chú.
Xong Lễ mẹ bảo thôi không về và ra quán cà phê ngồi để tránh gặp ba, nhưng đến 9:30′ rồi, mẹ đành về thôi. Ba con cầm 1 con dao nhọn còn bạn của ba thì cầm cây và gạch đá, ba xông vào kéo mẹ đi con những người khác giữ chú lại. Ba con bảo mẹ nếu không quay lại thì sẽ đâm, mẹ sợ nhiều lắm, sợ không ai lo cho bà ngoại, (mẹ không dám sợ chết vì mẹ đã lấy đi cái quyền được sống của con thì tư cách gì mà mẹ được sợ chết). Ba con đã quay lại, có lẽ mẹ như 1 nơi để đáp ứng nhu cầu và trút giận dữ
Sau 2 tháng ba con canh chừng mẹ và giam cầm mẹ, mẹ lại chết chân khi lại có 1 sinh linh khác trong mẹ, mẹ sợ em phải như con nên không hé môi với ai cả, khi em con gần 3 tháng bà ngoại biết, rồi ba cũng biết, lần này ba không dám bắt mẹ bỏ nhưng trong cách hành động của ba mẹ thấy như là luôn cố cho mẹ bị sảy em con. Nhưng nhờ có Ơn Chúa và con phù hộ em con luôn trong bình an, khỏe mạnh, ba trụ được 4 tháng với đủ cực hình cho mẹ, nào là giặt dũ, nấu cơm, rửa chén, dọn dẹp, kiếm tiền cho ba đi ra net chơi game,… đủ cả con ạ.
Rồi khi em hơn 6 tháng là lúc ba con biết không thể nào thay đổi được số phận em con rồi thì ba bỏ đi,thi thoảng ba ghé vờ như thăm hỏi, suốt thời gian em trong bụng mẹ ba không hề 1 lần quan tâm hay mua 1 lon sữa bầu cho mẹ, đến gần ngày sinh em, mẹ vờ nhắn tin bảo ba lo viện phí cho mẹ và em, bà nội con đã nhắn tin mắng chửi mẹ, mẹ quen rồi nên cười thôi.
Rồi ngày em ra đời đã đến, mẹ đọc kinh Kính Thánh Giá và nhiều Kinh khác chỉ mong em ra đời khỏe mạnh, bình an. Em ra đời 2500g là em trai của con. Mong rằng con sẽ là 1 thiên thần xinh đẹp, và là cả thần hộ mệnh của em. Dù bây giờ em cũng là đứa trẻ không cha nhưng em may mắn hơn con vì được cười nói trong cuộc đời. Nếu có thể con hãy quay về làm con gái của mẹ 1 ngày không xa con nhé, Khánh Băng của mẹ là 1 cô bé ngoan, con hay cười và rất yêu thương em của con, mẹ yêu và nhớ Khánh Băng của mẹ…rất nhiều!
Dù chưa 1 lần mẹ được gặp con trong giấc mơ, nhưng con vẫn sống trong thế giới của mẹ hằng đêm, trong trí tưởng tưởng mẹ. Mong 1 ngày con quay về để mẹ được nghe con nói “con yêu mẹ”.
Cfsmedonthan