Mình nghĩ singlemum không đáng thương, hay đáng hổ thẹn. Khi chúng ta chọn sai thì chính chúng ta phải trả giá cho cái sai đó. Nhấc lên được thì đặt xuống được, luôn có một cánh cửa tốt đẹp chờ đợi chúng ta sau giông bão.
-> Hành trình làm mẹ đơn thân có gian nan nhưng cũng đầy quả ngọt
Bài này mình viết trong một cuộc thi gần 1 năm rồi. Cả năm qua, mình nhận được nhiều chia sẻ, cảm thông, an ủi… mừng cho mình vì thoát được cuộc sống đó. Nhưng cũng nhiều lời cảm thông theo cách thật đáng thương… Mình nghĩ singlemum không đáng thương. Khi chúng ta chọn sai thì chính chúng ta phải trả giá cho cái sai đó. Nhấc lên được thì đặt xuống được.
Bản thân mình phải yêu lấy mình mới có thể được người khác yêu! Và mình xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp trong đời. Thôi thấy mình đáng thương thì chúng ta mới bước tiếp được!
Đàn bà ba mươi chưa quá muộn để bắt đầu hạnh phúc.
Và dưới đây là câu chuyện của mình. Viết ra để chúng ta có niềm tin vào chính mình hơn nhé các singlemum!
“Tôi, hiện tại là singlemum. Tôi 29 tuổi! Tôi rất TỰ DO và HẠNH PHÚC khi làm điều mình thích, nấu món mình ưng, chia sẻ niềm vui của mình với mọi người qua kênh bán hàng online mang tên “Quán Hạnh Phúc! Mới đây nhất, tôi đã trở thành một cô giáo dạy yoga, có một chút kiến thức về massage body bằng sự tận tụy nhiệt tình của một người chị mới quen Dự định năm mới của tôi : lập một sân chơi miễn phí cho bọn nhỏ với sách, đồ chơi và những câu chuyện trải nghiệm về thế giới bao la. Mở một homestay nhỏ, một quán bánh thơm tại thung lũng mây – quê nhà, học chuyên sâu hơn về yoga trị liệu.
Tôi 29, và tôi yêu cuộc sống hiện tại của mình, bởi tôi học được một điều vô cùng lớn: Chỉ khi bản thân mình hạnh phúc, mình mới có thể đem lại hạnh phúc cho những người chung quanh, nhất là con của mình.Sai lầm là điều bất cứ ai cũng vấp phải. Cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra với bạn. Vấn đề lớn nhất nằm ở việc bạn có sẵn sàng chấp nhận mình sai, sửa lỗi và mở cánh cửa khác hay không?
Tôi 29 và tôi đã sai lầm, vấp ngã và tổn thương rất nhiều. Tôi đã từng sống như một bóng ma trong gia đình mình. Thế giới mà tôi biết tưởng như hoàn toàn quay lưng với tôi, từ gia đình, bạn bè và cả người chung chăn gối. Thế giới của tôi sụp đổ khi bước vào ngưỡng cửa hôn nhân. Tôi từng là bà mẹ bỉm sữa, người khai rình mùi nước tiểu, mùi sữa rỉ, tóc tai bù xù, mặt hốc hác, áo quần lếch thếch… với nỗi đau chồng phản bội, quậy phá, ghen tuông, với nỗi thất vọng của mẹ và gia đình. LẤY CHỒNG.

Câu chuyện hăm sáu. Câu chuyện buồn và ám ảnh tôi không nguôi. Hăm sáu, có giấc mơ ngàn bay, có lời ru lỡ vài nhịp đủ buồn long chim sáo sang sông… Sau đổ vỡ mỗi tình tôi tận tâm tận lực kỳ vọng và yêu thương, áp lực phải lấy chồng để yên bề gia thất… tôi nghĩ: yêu dài sâu rồi cũng mất, biết đâu cứ cưới đại, chưa hẳn là yêu, chỉ cần nhau, tôn trọng nhau rồi thì cũng xong một đời và biết đâu mình hạnh phúc!
Tôi dấn thân vào mối quan hệ hôn nhân với người đàn ông hơn đúng 1 giáp. Anh cũng từng không hạnh phúc trong hôn nhân, có con riêng và lúc đó, anh ở một mình. Bên cạnh anh, tôi cảm thấy mình được che chở, thấu hiểu và cảm thông. 3 tháng sau khi quen nhau, chúng tôi tiến tới hôn nhân. Cuộc hôn nhân không phải tình yêu hoa mộng thời con gái, mà nó là trách nhiệm, cái khao khát yên ổn, sự bình yên của gia đình.
Sau gặp mặt ấn định ngày cưới của hai bên gia đình, tôi lao vào anh như thiêu thân, về sống chung và dần dần rời khỏi các mối quan hệ xã hội bên ngoài. Thế giới của tôi chỉ còn anh trong căn phòng trọ 16m2 và quãng đường 500m ra chợ! Trước ngày cưới, tôi biết mình có thai! Trái với sự hân hoan của tôi, là sự thờ ơ, lạnh lùng anh dành cho. Tôi lờ mờ thấy bất an nhưng vẫn chưa tin đâu.

Đám cưới, tôi tự mình chuẩn bị mọi việc. Trên nhà, mẹ tôi cũng thế. Còn chồng tôi, thời gian của anh dành cho chơi game, phim, ăn nhậu và lội facebook tôi. Không thể trách gia đình tôi với những lời nặng nề, nghi ngờ về xuất thân của anh khi mà không có một thông tin gì về nhà chồng trừ buổi duy nhất họ lên thăm. Từ khối lượng công việc chuẩn bị quá lớn, mọi thứ đều trở nên nặng nề.
Với tôi, anh bắt đầu những chất vấn về bạn bè, người thân, người yêu cũ và cả những mối quan hệ xã giao trong buôn bán.Đêm trước ngày cưới, tôi hoảng loạn chỉ muốn bỏ tất cả, trốn đi thật xa. Ai vui vẻ chờ giây phút đón dâu còn tôi, nó chỉ như chuyển từ địa ngục này sang địa ngục khác, với những xỉ vả, bực bội ức chế của mẹ, những mệt mỏi của người chung quanh, những khó chịu nghi ngờ của anh khi tôi không kịp nghe điện thoại …
Ngày rước dâu, nhà chồng có 4 người đến, tất cả còn nhạt hơn cả người ngoài đến chung vui. Hôm đó là một ngày giữa tháng Tư mà mưa, ảm đạm như lựa chọn sai lầm của tôi vậy. Trong con người anh tồn tại cả mặt tốt và mặt xấu, tôi biết và tự nhủ mình sẽ chấp nhận được bởi đâu ai hoàn hảo? Nhưng, tốt chỉ là sự “đã từng” trong những tháng ngày ngắn ngủi chúng tôi bên nhau. Xấu lại là bạn đồng hành bền vững trong mọi khoảng khắc.

Anh tổ chức sinh nhật cho tôi hoành tráng, mời bạn bè người thân tôi tới dự… tiệc chưa tàn, sau câu hỏi em có vui không là những chất vấn về thân phận từng người bạn, quan hệ từng người thân và bài “giáo dục công dân” về cách tận dụng bạn bè. Anh sẵn sàng đánh chửi tôi trước mọi người vì bất kỳ lý do gì mà anh cảm thấy không hài lòng. Mang thai, tôi tự mình đi khám thai, tự mình buôn bán, giao hàng, xoay sở với việc kiếm cơm hàng ngày, quản lý cả phần việc và phần nợ của anh. Không ít lần có sự cố bác sĩ hỏi “Chồng đâu” mà tim mình nghe thắt lại.
Từ ngày về với anh, tôi không được đi làm, không bạn bè, bán hàng trên facebook thì bị kiểm soát đến từng từ… Tôi hoang mang, sợ hãi nhưng không thể chia sẻ với ai, bạn bè không dám liên lạc với tôi bởi ai cũng sợ thói côn đồ, ngang ngược bất chấp của anh. Mẹ và tôi là những chuỗi hiểu lầm, những dằn vặt và nỗi buồn chồng chất nên không có chuyện chung.
Và bản thân tôi cũng sợ anh. Nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên theo mỗi cử chỉ, mỗi tiếng đằng hắng của anh. Lâu lâu, chị họ rủ đi ăn, anh kiểm soát bằng định vị, bằng hàng chục cuộc điện thoại xem tôi ở đâu, làm gì, với ai… tranh cãi liên tục xảy ra, cái gia đình tôi từng tưởng tượng mình sẽ có chỉ tồn tại trong suy nghĩ của tôi mà thôi.
Cho đến cái ngày, tôi vác cái bầu hơn tám tháng đi giao hàng để tiết kiệm thêm chút tiền đi đẻ. Giữa đường bị ngất vì làm việc quá sức, say nắng, mâm cơm chuẩn bị trễ bay vào góc nhà, mùi mắm tôm loang theo từng câu tra vấn : mày đi đâu, với ai, ngủ với thằng nào… vì khi ngất đi, người ta nhặt tôi đưa vào một quán café ngồi cho tỉnh. Anh hùng hổ xông vào tôi, lưỡi dao lạnh ngắt, đau nhói kề vào cổ, mũi nhọn tì lên rướm máu trên bụng… khi anh ta đòi mổ đứa con ra xem nó là con ai

Tất cả tôi chỉ mong là cơn ác mộng, và có ai đó lay tôi dậy…Sau ngày hôm đó, tôi chọn cách im lặng, không đôi co, giải thích, chấp nhận nghe mọi điều anh ta mắng chửi mỗi khi lên cơn, đặc biệt trong khoảng thời gian ăn nhậu từ 16h – 02h mỗi ngày. Phút bình yên nhất cho mẹ con tôi là khi tiếng ngáy vang lên hòa cùng tiếng mưa đêm.. Đợi ngày sinh. Một mình.
Bạn đừng hỏi tại sao không về nhà mẹ. bởi tôi sợ hãi, xấu hổ, và không muốn mẹ tôi biết chuyện hiện tại của mình.
Cơn đau chuyển dạ đến rạng sáng một ngày cuối tháng 9/2016 sau cơn ngủ mệt mỏi vì chiến đấu với gần 200kg rau củ, tôi ôm giỏ đi sinh. Anh chở đi viện. sinh bé xong, tôi về nhà mẹ luôn, hi vọng sẽ có lý do hợp lý nói với mẹ để ở nhà mà bà không buồn quá. Và thấy niềm vui khi anh ẳm con, chăm con… le lói một chút hi vọng anh sẽ thương con mà chịu làm ăn, bớt vô lý.
Anh về nhà mẹ tôi, và từ đây cuộc chiến không hồi kết giữa anh – mẹ bùng nổ dữ dội. Sự cố gắng của anh chẳng là gì trước cơn giận, sự thất vọng của mẹ dành cho chàng rể nên chuyện cứ xấu dần đi. Thói quen sinh hoạt và thói ghen tuông vô lý của anh vẫn như cũ, mẹ tôi thương con, xót cháu giận rể mà không thể nói được nên ra vô đá mèo, đụng chó, cạnh khóe đủ thứ.
Tôi vẫn liên tục bán hàng, làm việc từ sau khi rời bàn sinh, gồng mình lên chăm con, kiếm tiền, cố gắng dung hòa những trận cãi vả, hất hủi của chồng –mẹ, chịu đựng những lần anh gọi điện lây nhây từ nửa khuya tới sáng. Và tôi quyết định nói rõ ràng việc chia tay.

14/2 năm đó, sau trận khẩu chiến là trận tay chân chiến giữa – anh – mẹ – dì tôi, sau đó mọi người cùng nhau lên phường giải quyết. Tất cả trở thành câu chuyện cười cho làng trên xóm dưới. Chuỗi ngày sau đó, tôi ôm con đi trốn. Tôi tắt máy, ôm cậu nhỏ hơn 4 tháng tuổi trốn từ nhà này sang nhà khác, tránh những cuộc điện thoại, những tin nhắn khủng bố của anh, những lời chì chiết trong cơn giận của mẹ.
Tôi nghĩ, điều can đảm nhất của một người đàn bà là lột trần họ từ tâm hồn đến thể xác trước người đàn ông họ chọn. Và tủi nhục nhất, chắc không gì bằng chính người đàn ông đó đem những ân ái riêng tư, những bí mật vợ chồng ra làm trò vui trên bàn nhậu.
Cuộc sống của tôi rơi tận đáy trong lời đàm tiếu của người ngoài, ánh mắt sắc lạnh của người nhà trong cuộc họp gia đình, những lời dọa giết, đốt nhà, tạt axit của chồng… đã có lúc tôi nghĩ chỉ có cái chết mới giải thoát được mình… Nỗi đau đó chưa lúc nào phai nhạt.
Gần 2 tháng lang thang, tôi ôm con đi Biên Hòa, bị anh ta phát hiện, tôi quay về nhà. Nhưng, tôi biết tôi không thể yên ổn ở quê mình được nên tôi bí mật xin việc ở Đà Nẵng. Một lần nữa, tôi và con cùng nhau bắt đầu chuyến đi mới. Ra Đà nẵng, tôi được anh chủ quán café cưu mang giúp đỡ, sống yên ổn được hơn 3 tháng, anh ta lại tìm ra. Cuộc chiến của tôi – mẹ và anh lại căng thẳng. Trùng với thời điểm quán café ngưng hoạt động nên mẹ con tôi đi hội An – Huế – Đà Nẵng… cứ thế cho đến khi cắt hẳn được liên lạc với anh ta.

Trở về Sài Gòn, tôi vay vốn, sang lại tiệm tạp hóa nhỏ, buôn bán nuôi con. Ngỡ đâu yên ổn rồi, thì trong lúc vội vã tìm chỗ trú chân ở thành phố, tôi bị lên thớt của người sang tiệm. Nhà họ đang bán, vợ chồng anh chủ tiệm muốn vớt vát nên đăng tin sang. Thời điểm đó, thủ tục mua bán giữa chủ cũ – mới chưa xong nên họ có cam kết ngầm với nhau về việc mua bán, giá cả cho thuê sau khi chủ cũ sang.
Khi tôi vừa chồng tiền sang quán thì chủ mới cũng lật mặt, kiếm đủ chuyện. do hợp đồng nhà đã ký và chưa có lý do lấy nhà nên chủ mới hậm hực. Mãi đến mấy tháng sau, khi tôi yêu cầu họ sửa ống nước vỡ, mái nhà dột… họ tìm mọi cách gây áp lực,niêm phong và đuổi mẹ con tôi đi, lấy lại nhà cho người khác thuê giá cao hơn.
Kết thúc những ngày tranh thủ buôn bán vội vã ở quán tạp hóa, những cái nhìn dò xét của người chung quanh khi thấy gái trẻ 1 con ở một mình và những lần đuổi cổ mấy tên đàn ông tới lui cợt nhã.
Hành trình mới của chúng tôi lại bắt đầu. Tôi tìm được căn phòng nhỏ trên gác 2 một khu trọ. Tạm gọi là an cư đến hôm nay. Từ khi con được 1 tuổi, tôi trở lại nhiều hơn với việc buôn bán online, học thêm nghề bánh, làm xôi hoa, học yoga và yêu chiều bản thân mình hơn trước.

Sóng gió cũng đã lặng một thời gian, trốn chạy mãi cũng mệt mỏi. Và hơn hết, tôi muốn chuẩn bị cho mình thật tốt cả tài lực lẫn sức lực tiếp tục học làm ba, học làm mẹ để đi cùng con chặng đường còn dài. Tôi không nuôi hận thù vì những phản bội, những cay đắng anh dành cho bởi tôi muốn trái tim mình bình yên, không hoen rỉ, không muốn quả xấu giáng xuống đầu con mình vì lúc nào đó hận thù bùng nổ.
Ngày nào đó, nếu có gặp lại anh ta, tôi phải thật vững vàng để cảm ơn những cay đắng anh ta dành cho. Nhờ anh mà tôi tìm thấy mình, tìm thấy điều mình muốn và biết được trái tim tôi cần gì. Có những người đi qua đời mình và chỉ có nỗi ám ảnh ở lại. Việc của mình là vứt nỗi ám ảnh đó vào sọt rác. Không còn yêu nên chẳng còn hận. Mình đã tốt hơn nhiều kia mà
Trong đời, đừng đem hạnh phúc của mình đánh đổi, đặt cược vì bất kì lý do gì, bởi khi bản thân không tự lo được, không hạnh phúc được, không tự chủ được thì đừng mong sẽ sống vì ai. Tôi biết ơn những người đã cưu mang mẹ con tôi, chỉ dạy tôi bao điều từ những ngày bơ vơ đó. Ly hôn hay single mom chưa bao giờ đáng hổ thẹn, chỉ là một giai đoạn chưa may mắn trong đời, còn bây giờ là thời điểm để chúng ta viết câu chuyện khác của mình, tươi đẹp hơn.”
Nhớ nhé, luôn có một cánh cửa tốt đẹp chờ đợi chúng ta sau giông bão. Tôi tin tất cả những người đàn bà lỡ làng, những đứa trẻ không cha vẫn luôn xứng đáng được HẠNH PHÚC NHẤT
P.N.H.C