Lúc minh phát hiện mình có thai cũng là lúc người mình từng yêu họ hơn bản thân mình bỏ mình. Mình quyết định giữ lại đứa bé vì nó không có tội, và cứ như thế mình đi làm công nhân ngày nào cung 9h tối mới về về phòng trọ.
- Hạnh phúc ngắn ngủi của hôn nhân khi tôi 18
- Giữ lại con không đơn giản như mẹ nghĩ
- Có khi nào cuộc hôn nhân này là sai lầm
Một mình mọi người hỏi chồng đâu mình đã nói dối chồng đi làm xa, vì lúc đấy mình sợ lắm mình không đủ can đảm để nói ra sự thât. Cứ như vậy cái thai lớn lên được 7 tháng thì tết năm 2015 em đã không về quê mà ở lại một mình nơi thành phố nói dối bố mẹ là đi làm tết mà thật ra là để giấu chuyện có thai. Nhưng bố mẹ mình không tin , đúng mồng 5 tết thì bố me mình bắt xe từ mộ châu sơn la về Hải Phòng gặp mình. Ra đến bến xe cầu rào mẹ gọi bảo mình ra đón, mình bảo với mẹ là con không đi đón được. Lúc đó mình đã khóc mẹ mình cũng khóc . Nhưng mẹ bảo con chỉ cần cho mẹ địa chỉ con ở mẹ sẽ vào và ngồi đợi con. Mình đã khóc ròng nhưng và mình không biết gì hơn nữa là chỉ biết khóc và khóc .
Một mình đi làm công nhân bụng mang dạ chưa , từ khi có thai đi làm tới ngày sinh mình không nghỉ buổi nào. Lúc lên viện sinh mình không sinh thường được , mà phải mổ không ai ký giấy cho mình . Cuối cùng gặp qua các bác sỹ, họ đã giúp mình vượt cạn thành công mà không có ai ở bên. Mổ xong tử mình chăm con và tập đi lại, đói thì nhờ người cùng phòng mua hộ gì về cho mình ăn.
Bé nhà mình sinh được 3kg lại bị vàng da. Nên mình phải ở viện thêm 11 ngày, ra viện mình mới nói cho em và bố mẹ mình biết. Cả nhà đã khóc rất nhiều, cuối cùng mẹ chặm em được 3 tháng rồi mẹ cũng phải đi làm vì ở quên ông bà cũng hoàn cảnh. Nhưng cuộc sống hình như khó khăn với mình và con quá các mẹ ah.
Bé nhà mình được 10 tháng 10 ngày thì mình bị tai nạn, vỡ gan sức khỏe yếu. Giờ lại phải nằm ở nhà dường bệnh , 2 mẹ con thuê trọ, con khát sữa. Mẹ không có tiền mua thức ăn, nhưng chỉ cần nhìn con lớn lên từng ngày ngoan ngoan là mình thấy được an ủi phần nào. Đợi vết mổ ổn định mình sẽ đi làm lại để nuôi con, để người đấy sau này phải ân hận.