“Tôi 33. Tôi có một bé bỗng gái nhỏ để yêu thương và hạnh phúc. Tôi có một công việc để theo đuổi. 33 tuổi, hôn nhân tôi không màu hồng. Không hẳn màu đen. Tôi không có một bờ vai để dựa. Tôi không buồn. Tôi thấy cũng không cần thiết phải có. Thô văn ngữ nhưng tôi thấy phù hợp.
Và 33 tuổi tôi đang chọn một mối quan hệ không rõ ràng! Đôi khi tôi cần một mối quan hệ không rõ ràng như vậy, để tôi thấy mình mạnh mẽ hơn. Tôi và người ấy – đến được, thì cũng đi được. Cần nhau nhưng không níu kéo, không có hẹn hứa,không đến mức gọi là người thân nhưng không hẳn là người dưng . Bộn bề cuộc sống với mệt mỏi, đôi khi tôi cần dựa, một chút thôi, bờ vai ấy. Tôi cảm giác được cả cái hôn nhẹ lên tóc, lên trán thôi. Rồi im lặng và để thư giãn, hay huyễn hoặc mình, một chút thôi, rồi hết ngay lúc ấy.
Mối quan hệ đó, đôi lúc mệt mỏi tôi muốn thả hết vào đấy, điều mà cả 4 năm nay tôi chẳng cần nó cũng chóng qua. Thế nên , giật mình, tôi dặn lòng phải cân bằng lại. Mối quan hệ đó, không có thời gian cho hờn dỗi, vì nó ít lắm, cũng chẳng thể tìm ra tý lí do để dỗi, dĩ nhiên ghen tuông là thứ vô cùng xa xỉ.
Giảm thiểu trách nhiệm và hạn chế rủi ro. Mối quan hệ hiểu theo nghĩa nào cũng có thể đúng, ấy là do tôi lựa chọn, tự nguyện hoàn toàn và cảm thấy vui vẻ. Chúng tôi và mối quan hệ, cùng nhau đấy, nhưng không ai cảm giác gò bó hoặc bị ép. Mối quan hệ vô cùng tỉnh táo và thoải mái.
Một mối quan hệ không rõ ràng, chẳng phải người dưng cũng không phải tình nhân. Được mất bởi ai, với tôi không quan trọng, tôi được nhiều, tôi cũng cố gắng không để mình phải mất cái tôi bản ngã . Ghét nợ nần, nên sẽ cố trả khi còn có thể.
Mối quan hệ, chỉ gặp nhau cho bữa trưa cùng ăn, cùng hàn huyên. Lắng nghe anh nói. Im lặng đôi lúc cũng là một cách ứng phó cho mọi tình huống, và tôi hay chọn điều đó.
Mối quan hệ, sáng bắt đầu bằng tin nhắn cho ngày mới, trưa có khi chung bữa ăn thêm khách hàng cho một ẩm thực quán nào đấy, chiều- kết thúc bởi sự vui vẻ cho một đêm bởi tin nhắn. Mối quan hệ ở đó, chúng tôi – cả ngày không gặp không nói chuyện, cũng không sao, chỉ cần thấy “like” cho một entry nào đó của nhau. Thế thôi.
Mối quan hệ ở đó, không muốn biết gì nhiều hơn từ những điều hiện tại. Thời gian hằn lên nếp nhăn của mỗi người, nếp nhăn đánh dấu sự trưởng thành cấp độ bao nhiêu đấy, với tôi, với anh, gia đình luôn là cái phải gìn giữ, bởi hạnh phúc đổi khi chỉ cần nụ cười con trẻ. Hay chặc lưỡi với bạn bè:” ừ thì yêu 1 lần thôi cho biết, giờ ngán rồi, thời gian còn lại còn nhiều việc phải lo hơn”. Vốn thanh bình là thế nỡ lòng nào đốt cháy nó đi dù tay tôi đang cầm đuốc. Có mối quan hệ như thế, gọi cho nó cái tên nào cũng chính xác.
Để biết một điều, khi trái tim con người ta từng thổn thức qua thương đau, nó trầm tĩnh đến lạ. tiếp nhận mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Không ồn ào, sống còn với nó. Biết anh rồi, tôi học được cách nhìn mọi chuyện ở phía tích cực hơn, để thấy lòng mình nhẹ, để thấy mọi chuyện khá bình an. Một mối quan hệ không rõ ràng – cũng chẳng đủ để phải lưu tâm hay đại loại tự vấn mình: “ta là gì của nhau?” Chỉ cần vậy thôi. Với tôi, mọi thứ luôn ổn.
Cfsmedonthan