Mình kết hôn với người đàn ông đã li dị và sống chung với đứa con gái riêng của chồng 6 năm. Có lẽ do mắc nợ từ kiếp trước mà khi mình gặp họ lại muốn giúp đỡ và cùng họ thay đổi cuộc sống bế tắc đó. Hồi đó mình đi làm có tiền, anh ta thì không có việc làm, con gái thì mẹ ruột nó không cấp dưỡng, không nuôi, dù giành quyền nuôi con trước toà.
- Đàn ông hãy học cách quan tâm và yêu thương
- Làm mẹ đơn thân- chông chênh và bế tắc vô cùng
- Tôi phải lựa chọn tương lai của hai mẹ con thế nào đây?
Mình nghỉ việc, cùng mở quán trà sữa và làm ăn chung với anh ta. 1 tay mình quán xuyến, phát triển 6 năm qua. Giờ anh ta có xe máy Exciter (lúc đó anh ta đi xe cùi), nhẫn vàng dày cộm, kinh doanh trên mặt tiền. Nhà anh ta nên quán là của anh ta. Cãi nhau là mình ra đi tay trắng. 6 năm trời, mình vừa buôn bán vừa lo việc nhà, đứa con gái từ 5 tuổi đến 11 tuổi, không phải làm gì cả, chỉ ăn và học nhưng nó mê game lắm, ít học bài.
Mình vẫn làm việc cho tới ngày cuối cùng đi sinh em bé, vì không có mình, anh ta không chịu làm việc, 1 ly trà sữa không có mình, anh ta cũng không bán được vì anh ta ỷ vào mình quen rồi. Việc nằm ổ của mình cũng chỉ vỏn vẹn 1,5 tháng. Mình phải đụng nước rất sớm vì anh ta làm thì được nhưng không biết rửa, cũng không biết nhờ con gái anh ta phụ giúp rửa dù đó chỉ là vài cái muỗng, ly nhựa, hủ bánh flan. Nhà mình bán mang đi chứ không có khách ngồi. Hoặc anh ta kêu nó làm, nó dạ rồi bỏ đó. Mình chịu không được cảnh dơ dáy nên phải làm.
Con mình mới 2 tháng thôi mà phải ẵm xuống ngồi trước cửa để coi cửa hàng cho anh ta chạy giao hàng. Con gái anh ta ngủ tới 12 giờ mới dậy, tắm 30 phút, ăn cơm xong rồi đi học, chiều về tắm 1 tiếng, ăn cơm xong lên lầu chơi game. Nhà lại có ba chồng khó tính, sạch sẽ, dơ dáy là ổng la ngay mà ổng bị lãng tai nên cũng không nói lại được, chỉ nghe ổng nói thôi. 2 cha con kia thì cứ ăn rồi bày ra, bố chồng thì hay chửi, mà cứ gặp mình là nói “thấy dơ phải dọn chứ, con dâu mà không sạch sẽ, ba mẹ không biết dạy nên đi làm dâu không biết lo, gia chủ sạch sẽ mình ở phải dòm ngó cách sống mà theo” Mình còn sạch sẽ hơn ổng nữa, mà mình cứ bị chửi bởi vì đống bừa bộn của 2 cha con họ.
Mới đây mình nói con gái ăn xong thì rửa chén. Vậy mà trước mặt mình thì nó làm mà rửa 20 phút mới xong, còn không có mình là nó bỏ đó. Bố chồng thấy sẽ làm, làm xong kiếm mình chửi. Mình giờ vừa chăm con nhỏ, vừa phụ bán, tối còn thức chăm con, cho bé bú sữa mẹ. Con không chịu bú bình. Bao nhiêu việc dồn lên mình, mình cũng ráng, đau nhức người cũng phải làm. Đã vậy anh ta luôn đề phòng mình ăn hiếp con gái ổng nên lúc nào cũng bênh vực nó. Mình kêu làm gì thì anh ta né cho nó hết.
Cách dạy của anh ta là: Con 11 tuổi đi học sắm cho xe đạp thì để đó , đưa đón mỗi ngày. Nhà cách trường 1km. Trong khi con trai 2 tháng để nằm một mình, để tự ngủ, để tự chơi, ọc sữa, sặc sữa. Con 11 tuổi thì suốt ngày ôm điện thoại chơi game, giáo viên gọi đến nói không làm bài tập, không thuộc bài thì mới la nó. Sau hôm đó thì đâu lại vào đó. Mẹ ruột nó thì không quan tâm, không gặp, không đón, không trợ cấp, không phụ tiền. Nó ăn học cũng cái quán trà sữa mình nuôi, vậy mà chưa từng nghe ai dạy nó biết ơn và yêu thương mình.
Cha thì suốt ngày ôm máy chơi game. Cha 1 máy, con 1 máy. Mẹ ruột thì quán bar, xăm mình. Cha xăm mình, con gái lấy bút tô vẽ như xăm mình. Chỉ có mình vừa chăm con, vừa quảng cáo, vừa buôn bán vừa dọn dẹp. Ức chế mà chưa buông ra được. Nói ra là cãi nhau anh ta la hét lớn tiếng, chửi bới. Không phải mình không bỏ anh ta được, mà mình muốn kinh doanh, mình không muốn làm công nữa. Mấy năm qua mình nhịn để học kinh nghiệm kinh doanh mà riết mình tự hiểu không sống suốt đời được nên mình tự tính đường rút.
Giờ mình cũng không còn tình cảm gì, không thương yêu 2 cha con họ nổi nữa, cảm giác bị họ lợi dụng. Nhưng con mình mới 2 tháng, mình ráng gồng mình thêm 1 thời gian nữa. Mình không muốn về nhà mẹ ruột. Anh ta đã qua nhà mình năn nỉ bao nhiêu lần để mình về lại với anh ta, hứa hẹn đủ điều rồi đâu lại vào đó. Bố mẹ mình cũng sẽ khuyên cho con có cha. Vì bố mẹ mình từ đầu phản đối mà mình vẫn kết hôn với anh ta, nên giờ buồn khổ mình không tâm sự. Bố mẹ mình không biết hết chuyện nên sẽ khuyên, mà họ cũng không muốn con gái li hôn.
Giờ mình chỉ là chờ đợi con cứng cáp chút, mình ra ngoài ở. Có lẽ vất vả lắm nhưng nhẹ lòng hơn. Trước khi ly hôn người ta thường quằn quại khổ sở mấy năm mới dứt ra được. Mình thì tinh thần bị mệt mỏi, tổn thương quá nhiều rồi. Cfsmedonthan.