Các mẹ ah! Mình đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi và căng thẳng với chồng. Anh ấy thật sự quá vô tâm và mải chơi, đến nỗi ỷ lại toàn bộ trách nhiệm với vợ con, gia đình cho mình và bố mẹ chồng mình.
Chúng mình sống cùng với bố mẹ chồng, chồng như thế mình đã bàn ra ở riêng nhiều lần nhưng anh không đồng ý. Vì sợ không ai trông các con cho mà đi chơi, sợ vất vả việc gia đình, sợ gánh nặng kinh tế… Mình cũng đã nói chuyện với bố mẹ chồng nhưng ông bà không đồng ý.
Vì nhà mình có dãy nhà trọ cho thuê, giờ các con lại đi thuê bên ngoài ở ông bà sợ mang tiếng. Cứ thế kéo dài, đã nhiều lần khuyên nhủ, chiến tranh, nhờ sự can thiệp của bố mẹ chồng. Nhưng đâu vẫn đóng đấy. Cũng vì bố mẹ chồng mình chiều con quá, từ xưa rồi nên giờ không nói được. Cuối cùng người chịu đựng chỉ là mình và 2 đứa nhỏ.
Các con nhìn thấy mặt bố mừng vui khôn xiết như thể lâu ngày mới gặp-mặc dù vẫn ở cùng nhà! Còn mình thì vẫn đi làm và 1 mình cáng đáng mọi công việc gia đình, khủng hoảng nhất là những lúc các con ốm. Có bà nội hỗ trợ trông cháu nhưng thiếu thốn vai trò người chồng vẫn là điều khó chấp nhận với mình. Càng ngày càng đuối sức và đau đầu suy nghĩ. Mình không biết phải làm sao nữa. 2 đứa con 5 tuổi và 1,5 tuổi luôn mồm hỏi bố đâu mà chán!
Mình thấy bí bách không lối thoát. Nhiều lúc từng nghĩ, giờ chi có biến cố gì đó chồng mới hồi tỉnh mà biết điểm dừng, quay về với gia đình thôi. Nghĩ vậy lại giật mình sợ! Giờ thì nản hẳn rồi. Lo tương lai các con khi có 1 người bố vô trách nhiệm như vậy. Các mẹ ai có cùng cảnh ngộ không?
Cfsmedonthan