Tôi quen và yêu anh từ cái thời cấp 3. Anh lớn hơn tôi 3 tuổi, mẹ tôi thường bảo lớn tuổi hơn mà theo số lẻ sẽ gây nhau hoài. Tôi cũng không biết thật không, nhưng tôi và anh thường gây nhau, từ việc rất nhỏ nhặt. Đã từng rất nhiều lần chúng tôi chia tay nhau nhưng cuối cùng vẫn quay lại.
- Khi yêu thương hóa thành thù hận
- Gia đình khuyên tôi bỏ thai, tôi phải làm sao ?
- Mẹ đơn thân có đứng dậy mới thấy mình mạnh mẽ
Đến khi tôi đang học năm 2 đại học, tôi phát hiện mình mang thai. Tôi nói với anh. Anh bảo sẽ chịu trách nhiệm. Thế là anh về báo gia đình, nhưng kết cục là gia đình anh ta từ chối tôi, bảo sẽ xui xẻo trong công việc nếu rước người mang thai trước về. Tủi nhục, đắng cay, họ hàng tôi quyết định tự làm đám cưới, để ba mẹ tôi không mất mặt.
Năm ấy tôi – 20 tuổi, không đám hỏi, chỉ có duy nhất 1 cái đám cưới chạy cho có, không được bước lên xe hoa, chịu biết bao nhiêu tủi nhục. Tôi sống khép kín, không dám kể với bất cứ ai. Đêm đêm lại khóc, tôi bỏ học, suốt ngày ru rú ở nhà. Sợ hàng xóm phát hiện mình mang thai trước.

Hạnh phúc đến và đi quá nhanh
Đến ngày sinh, chỉ có gia đình và họ hàng tôi, gia đình anh không 1 ai hỏi thăm. Tôi cứ sống tháng ngày buồn bã như vậy. Tôi cứ ngỡ sẽ sống dựa vào người chồng người ba của con mình. Cứ ngỡ anh sẽ bù đắp lại cho mẹ con tôi. Nhưng khi con tôi gần 1 tuổi. Anh đã ham mê cờ bạc, nợ nần khắp nơi. Sau ngần ấy thời gian, chúng tôi kết thúc. Và tôi trở thành mẹ đơn thân.
Tôi kiếm việc tự nuôi bản thân. Nơi này, tôi biết nhiều bạn mới. Có người nói thích tôi. Nhưng khi nghe tôi có con họ lại im lặng ( vì họ chưa từng có gia đình). Có lẽ tôi phải tập quen dần với cuộc sống đơn thân. Vì chẳng ai chấp nhận 1 người đã từng có gia đình như tôi.
cfsmedonthan!