Hơn 6 tháng rồi con ở bên em. Bao nhiêu áp lực từ cuộc sống. Anh không kiên định. Em biết anh có nhiều điều phải suy nghĩ, anh không chọn em nên anh mới lưỡng lự. Cãi vã rồi lại làm lành, anh nói anh sẽ có trách nhiệm với con. Em nghĩ vậy cũng là may mắn rồi. Anh không muốn gặp nhà em. Em nhẫn nhịn. Nửa tháng nhắn tin một lần, em chấp nhận. Mỗi tháng một ít tiền, không đủ mức em cần nhưng anh còn phải lo cuộc sống của anh, em hiểu. Mang thai có nhiều điều mệt mỏi và bế tắc với cuộc sống khi không thể tiếp tục đi làm và phụ thuộc.
Em căng thẳng và trầm cảm. Nói dối cả gia đình và cố gắng bám trụ lại Hà Nội để không mang tai tiếng về quê. Mẹ em quá khổ rồi. Bố em gia trưởng. Bà vẫn lén gửi ít tiền cho em vì em ở xa nhà bà lo em thiếu thốn. Vâng, em thật ngu ngốc khi nói dối và làm khổ người phụ nữ tần tảo yêu em hơn bản thân ấy! Em cứ tự đấu tranh với trầm cảm không để nó ảnh hưởng tới con. Thật mừng, con là một cậu bé mạnh mẽ bất chấp thiếu thốn vẫn khỏe mạnh. Muôn vàn cảm ơn con vì điều đó! Những tin nhắn tâm sự nửa ngày, một ngày mới có hồi đáp. Em không dám gọi sợ phiền công việc của anh. Có những đêm nằm hát cho con nghe và lặng lẽ khóc. Em đã sai phải không? Rồi cãi vã. Anh nói em quá rảnh nên nghĩ lắm, anh còn phải lo kiếm tiền nuôi em, nuôi con. Cuộc sống của anh còn bao nhiêu vất vả, em đòi hỏi quá nhiều. Em không kiềm chế được nữa em hỏi anh lo được những gì? Tiền không đủ! Quan tâm càng ngày càng ít! Lúc em cần anh ở đâu? Anh biết em bị trầm cảm mà còn mặc kệ em những đêm khóc hết nước mắt. Anh nói em biết an phận, bảo bạn anh, một cô gái là vợ bé vẫn sống tốt, chẳng kêu ca như em bao giờ. Anh nói cô ấy kết bạn với em, bảo em nghe cô ấy nói mà biết phải sống như thế nào! Là em quyết định giữ con chứ không phải anh ấy.
Nếu biết không lo được thì ngay từ đầu nên nghe anh ấy mà đi phá thai. Giờ không phải ở đây mà đòi hỏi, muốn gì được nấy! Em thật sự trống rỗng. Em hỏi em là cái thảm chùi chân của anh phải không? Em không biết giới hạn nên níu kéo anh phải không? Đứa trẻ này là gánh nặng của anh phải không? Vậy thì hãy về với công việc, với cuộc sống của anh. Em trả tự do cho anh. Em sẽ không làm gì ảnh hưởng tới gia đình nền nếp của bố mẹ anh đâu. Sống chết của em sau này không liên quan anh nữa. Anh bảo cô nghĩ cô là ai? Đừng nói chuyện kiểu đó với tôi! Rồi bỏ đi…
Em ướt mưa đi siêu âm, một mình chuyển nhà xin sang bên nhà cô bạn ở ghép nhưng chỉ được 1, 2 tháng. Tiền không có. Xin việc với cái bụng bầu không ai nhận. Dằn vặt bản thân vì tin tưởng và vọng tưởng vào một người để rồi con em, sắp tới là mẹ em phải khổ. Dòng họ nhà em sẽ giết em, đay nghiến mẹ em đến chết… Em đã quá ngu ngốc phải không? Em có nên tự kết thúc chuyện này bằng cái chết không? Cậu bé đang đạp trong em đâu có lỗi! Em không sợ trời quả báo em. Nhưng không thể cướp đi quyền sống con em được. Em hẫng hụt và bế tắc. Chứng trầm cảm làm bản thân em không ổn định. Em sợ mình không giữ nổi lý trí nữa.
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng