Nay kể các mẹ nghe chuyện phụ nữ đi làm nha. Sáng nay con bạn mình sang trả cái váy và cái túi tuần trước mượn mình đi ăn cưới- Nó có tiền nhưng nó hay mua đồ nha hỏi thì nó bảo vì gu thẩm mỹ nó xấu, nhưng lạ là đồ gì mình mua nó cũng khen đẹp và mượn.
Ngồi vui vui mới hỏi nó đi đâu mà qua sớm thế, nó kể nó đi nộp đơn xin nghỉ việc, mới hỏi: Ơ sao lại nghỉ mới sang đó đc 3 tháng chứ mấy? Nó bảo ôi tao đang làm việc chân tay quen, nghỉ sang làm bàn giấy ko hợp, Nó nhắc mình mới nhớ nó làm y tá trong Nhà nước gần 8 năm trời, vậy mà không biên chế. Nhắc vụ biên chế không phải nhà nó ko có tìn nghe, ck nó cho 3 lần tiền chạy công chứ rồi cơ mà nàng ý thi trượt, vị chi gần tỷ bạc đó.
Quay ra hỏi nó: chứ nghỉ rồi làm đâu, nó bảo thì xem lại xin nơi khác. Nó than: làm như trâu mà lương có 2,5 triệu thôi, tối nào cũng 5 rưỡi mới về. Con cái ko ai đón, ck tao đi công tác mình tao vất vả lắm. Ủa thế ko có ai đón thì cho chúng nó tự đi.
Mợ nó nói câu vất vả lắm mình chạnh lòng rùi nha. Bảo nó: Mày có biết con tao từ năm lớp 2 đi học vs bác xe ôm, về nhà tự quay cơm ăn, tự học bài không? Lớn nữa tự đạp xe đi chứ mày nghĩ tao ngày nào cũng tan lúc 6 rưỡi thì ai đón con tao. Ôi con mày khác, con nhà tao khác, ko thả được. ( nghĩ bụng cay rồi nha) Ơ thế con mày là vàng con tao là shit à mà khác.
Mày phải thả con ra đừng o bế nó quá, bố mẹ bận đi làm thì tự túc đi lại đi chứ. May mà mày còn đc ck nuôi đấy chứ như tao thì chết lâu rồi nhờ. Mặt mình vừa cười vừa nói nhưng thật chỉ muốn đập cho nó 1 phát, mẹ đúng kiểu bạn thân, thân ai nấy lo.
Trẻ con có điều kiện đưa đón thì tốt, còn không thì tự đi bộ hoặc đi xe đạp. Với mình chủ trương là con tự lập mẹ càng nhàn. Bảo sao giờ con chúng nó học cấp 2 rồi còn suốt ngày kêu bận, trong khi mình đi làm về, ăn cơm tắm rửa là có đứa đi thu quần áo, gập gọn để chân giường để mẹ chỉ việc cất thôi.
Phụ nữ cũng vậy, muốn đi kiếm tiền thì phải tính cách mà gửi con, ngày xưa bố mẹ mình á toàn gửi con từ mấy tháng tuổi, ko gửi trẻ đc thì gửi bà hàng xóm trông tư. Chứ mình thấy kêu vất vả nhưng toàn tự khiến mình vất vả thêm ý chứ.
Mình có cô bạn khác cũng mẹ đơn thân, gửi con từ 3 tháng cho bà hàng xóm để đi làm. Con lớn lên thì cũng chính bà đó đi đón rồi về nấu cơm cho, cô ý chỉ lo đi kiếm tiền và cô ý bảo: có tiền là làm được hết., tao chỉ sợ ko có tiền thôi.
Thật sự làm mẹ đơn thân hãy mạnh mẽ lên mà hành động, đừng lúc nào cũng than thân trách phận, nói nhanh cho nó vuông là Không mạnh mẽ thì yếu đuối cho ai xem. Nghèo thì gửi con cho bà hàng xóm rồi đi làm, nói khó ng ta cho cháu gửi con nợ tháng sau có lương cháu trả, rồi cháu bù thêm tý cho bà đỡ thiệt thòi. Ko có kiến thức thì lên youtube, google mà học.
Tiền trong thiên hạ còn nhiều lắm, cơ mà có biết cách kiếm hay không thôi. Thế giới đang cách mạng công nghệ 4.0 rồi, ko tự thay dổi thì chỉ thụt lùi, ko đâu có cái kiểu: ôm khư khư tính sĩ diện xong bảo: ừ tôi khổ thấy đấy, ừ tôi nghèo đấy ai thương thì thương ko thì bỏ qua.
Xin lỗi là bây giờ ko ai thương ai đâu ngoài ruột thịt. Nên tự mình cứu mình trước đi đã. Single mum thì hãy là 1 single mum ngẩng cao đầu, để con nó còn tự hào về mẹ nó.
Mẹ Khánh Chi