Con gái ah! Mẹ xin lỗi vì đã lựa chọn làm mẹ đơn thân khi con còn chưa đươc hưởng chút hạnh phúc cái được gọi là hạnh phúc gia đình đích thực.
- Em yêu anh ba của con em , nhưng …..
- Tôi có phải là kẻ đứng sau hạnh phúc?
- Tôi không đủ mạnh mẽ để yêu thêm một ai
Mình sn 1991 con gái mình năm nay 6 tuổi và chuẩn bị vào lớp 1. Mình là mẹ đơn thân được hơn 2 năm rồi . Cuộc sống không ai nói trước được điều gì. Hôn nhân cũng vậy người ta nói hạnh phúc là do mình chọn nhưng mà ai biết được tương lai chứ. Khi mới yêu ai không mơ ước được hạnh phúc, lấy được một đức lang quân như ý. Nhưng dòng đời đẩy đưa về đâu ai biết được.
Mẹ quen ba con khi mẹ đang chới với giữa dòng xoáy của cuộc tình mới dứt đầy đau khổ . Quá khứ đó không thể làm ba của con ngừng đay nghiến con tim mẹ về sau hôn nhân. Mẹ lạc quan đến mức nghĩ rằng vì ba con quá yêu mẹ nên mới như vậy. Nhưng không phải con gái ah. Đó chỉ là lý do biện minh cho sự ích kỷ và vô trách nhiệm với gia đình thôi. Càng ngày càng thể hiện ra rõ ràng. Khi mẹ mang thai con ba của con gần như vắng nhà với lí do công việc bỏ rơi mẹ ở nhà chăm sóc bà nội con sau tai nạn chấn thương sọ não.
Nhưng ai biết được là những chuyến đi công trình dài đó ba con chỉ là không muốn bị quản lý cho những cuộc vui chơi cờ bạc , nhậu nhẹt kia. Sau rồi mẹ mới biết rằng mẹ không là gì với ba cua con hết . Những cuộc vui của ba con mẹ đâu dám nói gì khi mẹ đang mang con trong người không dám khóc không dám nghĩ gì sợ làm ảnh hưởng tới con. Và rồi khi con được 7 thang 20 ngày thì đến giỗ ông nội con.
Mẹ nói với ba con là mẹ bầu lớn rồi chỉ có thể nấu được 2 mâm cỗ để cúng giỗ và người trong gia đình thôi. Ba con ừ nhưng dường như không nghe gì hết , ba con mời bạn bè đủ các thứ người đến , trước ngày giỗ chỉ nói với mẹ rằng . Bạn bè đã mời hết rồi vào tầm năm mâm thôi liệu mà làm. Mẹ như chết trận mẹ nói e đã nói anh tư trước rồi e bầu to lắm rồi chỉ nấu được 2 mâm cỗ thôi giờ a mời khách đến 5 mâm thì ai nấu . Các em anh thì anh biết rồi đấy đến giờ thì về an thôi chứ có ai giúp e đâu. Ba con trả lời : khách đã mời rồi bây giờ muốn sao . Mẹ đành im lặng ngày hôm sau mẹ cũng phải lo.
Rồi xong đám giỗ ông nội con mẹ quá mệt và sinh non con. Cũng may mắn là con không sao. Mẹ sinh con ra khi nhà đang trong giai đoạn hoàn thiện bởi mẹ muốn trước khi mẹ sinh con ra nhà cửa ổn định không phải nằm ổ mà lúc nào cũng sợ nước mưa ập vào chạy loạn lên trong căn nhà cũ của ông bà con. Mẹ trong bệnh viện không ai chăm sóc trong khi ba con có thời gian ngồi đánh bài và tàn dư của đám giỗ ông con. Ông bà ngoại thì cách xa 500 km nên đến chiều chị gái mẹ mới sang tới nơi. Rồi khi có người thân bên mẹ rồi ba con gần như không lo lắng gì nữa để cho chị gái mẹ lo hết. Khi con được 15 ngày tuổi thì chị của mẹ phải về để đưa em gái mẹ đi thi đại học ở đà nẵng . Vậy là mẹ phải dậy khi chưa được 1 tháng nằm cữ.
Đà lạt tháng 7 mưa ngâu cái lạnh như cắt da cắt thịt vậy . Mẹ nói ba con mẹ mới sinh con được 15 ngày thôi còn chưa hết đau nữa là vợ chồng với nhau thì chính lúc này ba con phải có trách nhiệm chăm lo cho 2 mẹ con chứ. Ba con ậm ừ cho qua rồi cũng chẳng làm gì không đi làm không lo cơm nước giặt giũ cho con suốt ngày nằm trong giường mở phim trưởng coi còn mẹ thi phai làm tất cả từ đi chợ nấu cơm giặt quần áo không chỉ của con còn của ba con rồi bà nội của con nữa. Mẹ cảm nhận được là mẹ đã mắc bệnh sản hậu sau khi sinh con . Từ một cô gái 50 kg sau khi sanh con được 1 tháng mẹ còn 38kg thôi. Rồi mẹ vẫn cố gắng và cố gắng cũng vì con thôi . Ba con vẫn đi như vậy , mẹ thì vẫn buôn bán như vậy nhưng bận hơn nhiều vì có con rồi. Bà nội con thì không bao giờ giúp mẹ coi con mà mẹ cũng không dám nói gì bởi vì với ba con nhờ bà nội con làm việc gì đều là sai hết.
Người ngoài nhìn vào con thấy thương bác đại ngày nào cũng chạy xuống bế con cho mẹ làm việc sáng 8:30 đến trưa 11h về 2 h chiều xuống 5h lại về bế con 3 thag ròng mà không lấy 1 đồng tiền công nào chỉ vì thương mẹ thương con khổ. Mẹ không dám về nhà ông bà ngoại vì khi về ông bà ngoại sẽ khóc vì thương mẹ mọi người không ai còn nhận ra mẹ khi nhin mẹ khi ấy khắc khổ đến nỗi mà mẹ còn không nhận ra chính mình nữa. Ba con vẫn đi hoài như vậy . Cũng không mang tiền về mẹ có hỏi thì chỉ nói công trình nguoi ta chua thanh toán.
Mẹ tin ba con nên cũng không hoi nữa có lẽ khi ấy mẹ ngây thơ dễ tin quá hay có thể nói là ngu cũng được. Và khi con được 16 tháng tuổi thì biến cố lớn đã sảy ra. Ba con bể nợ vì cờ bạc vì đề đón sóc đĩa. Rồi trong đêm tối cả nhà trốn đi xuống đồng nai bỏ lại tất cả những gì mẹ đã cố gắng từ trước tới khi đó.
Cfsmedonthan