Em không biết mọi người khi có gia đình, có chồng thì như thế nào nhưng với em, trước và sau khi về làm dâu nó lại hai mặt trái ngược. Chính bản thân em cũng không nghĩ tới.
- Đàn ông rộng lượng Đàn bà bao dung
- Lối thoát nào cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc
- Làm mẹ đơn thân- chông chênh và bế tắc vô cùng
Trước khi lấy anh, chẳng biết tại sao mọi chuyện diễn ra như vậy. Bố mẹ anh và bố mẹ em chỉ nói chuyện và gặp mặt vài ba lần thôi. Bố mẹ em cũng chưa biết nhà của gia đình anh như thế nào. Bố mẹ anh thuê cửa hàng để bán cơm bình dân. Trong thời gian quen anh, em cũng ra phụ giúp nhà anh mấy lần. Cứ sáng ra Hà nội chiều tối về Bắc ninh. Bố mẹ anh thể hiện như rất quý mến em. Mẹ anh xưng hô con với bác. Họ rất quan tâm em. Em biết con trai họ có quá khứ không tốt đẹp. Tính anh cũng rất hung hăng. Em cũng không nghĩ vì vậy mà bố mẹ anh đối xử tốt như thế với em.
Chẳng bao lâu ngày dạm ngõ diễn ra, cũng rất đơn giản thôi. Xong rồi anh nói là bố mẹ anh bảo cưới 2 lần. Ấy vậy mà sát ngày thì nhà anh bảo chưa chuẩn bị. Em cũng không nghĩ quá phức tạp, không cưới 2 lần cũng không sao còn anh thì khùng khùng lên rồi bảo thôi, chả cưới xin gì nữa. Sau rồi em nói mãi anh cũng ậm ừ. Rồi tới ngày đi chọn chụp ảnh cưới. Em nghĩ cho gia đình anh cũng vất vả , xem đi xem lại em chọn gói thấp nhất.

Em làm dâu, mọi chuyện đi theo hướng khác.
Sau rồi về em làm dâu, mọi chuyện đi theo hướng khác. Mẹ chồng xưng hô với em là mày tao. Em không quan trọng điều đó lắm nhưng lại mỉa mai dèm pha em chuyện ăn bám khi làm dâu được hơn 1 tháng. Em biết nhưng em không nói gì. Dần dần cứ làm, nhưng không ngày nào là em không nghe mỉa mai bắt bẻ cả. Sau dần em xin ra ngoài làm. Bố mẹ chồng trước mặt thì nói tùy ý em nhưng sau lưng lại ý nói em làm được vài 3 hôm lại về ngay thôi, chả làm được gì đâu.
Nói 1 chút về chồng em. Trước khi cưới, em cũng biết anh ấy có quá khứ không tốt đẹp gì nhưng em vẫn quyết định lấy vì em nghĩ có gia đình rồi anh sẽ thay đổi nhưng em đã lầm. Sau hôm cưới, anh bỏ em ở nhà 2 đêm liền. Ra Hà Nội anh cũng đi ngày chơi net, có hôm tối đi qua đêm, không những thế anh còn lăng nhăng, dối trên lừa dưới. Những gì anh làm, bố mẹ anh đều biết. Con người anh như thế nào thì không ai ngoài bố mẹ anh là người hiểu rõ nhất. Ấy vậy mà bố mẹ anh nói với em “ lấy vợ cho anh xong là hết trách nhiệm”. Càng ngày em cảm thấy em không phải con dâu mà là 1 đứa đi ở đợ. Họ hằn học trách móc mỉa mai em. Em ốm em mệt họ vẫn gọi em dậy làm. Em xin về họ không cho về.
Rồi thời gian trôi qua, chồng em không thay đổi, chứng nào tật đấy. Lúc em ở bên ngoại mới biết mình có bầu. Nghĩ thương chồng, em về với chồng vì đứa con. Vậy mà chồng không thay đổi rồi còn rơi vào vòng lao lý. Em không biết gì còn gia đình chồng lại đổ lỗi lên em. Bảo tại em mà chồng em mới như thế. Nghe mà nghĩ cay đắng lắm, lúc đó em đang mang bầu gần 3 tháng. Nghĩ đến chồng, nghĩ đến con rồi bản thân mình mà cứ khóc thôi. Chồng vài trai thì em ra phụ ông bà làm cơm. Nhưng hầu như em làm mọi việc.

Chồng rơi vào vòng lao lý. Em không biết gì, còn gia đình chồng thì lại đổ lỗi lên em
Tết về quê, lúc đó sự vô tâm lộ rõ. Em bầu bì nhưng giặt giũ, cơm nước bình thuờng. Nhiều lúc nghĩ tủi, thui thủi một mình. Tâm sự với mẹ đẻ nói “mẹ cho con về đi, con không ở đây nữa đâu” Mẹ nghe cũng xót, cũng bảo em ở được thì ở không thì xin về. Em xin về thì họ không cho, viện đủ lí do nhưng em vẫn quyết định về. Em ở nhà ngoại tới lúc sinh. Bố mẹ đẻ em cũng không có nhà. Hôm sinh, em đẻ khó. Em đã khóc và rất sợ.. Nhưng khi nghe được tiếng con khóc em mới nhẹ phần nào. Sáng hôm sau gia đình chồng đến nhưng được lát rồi về. Những ngày ở viện là nhà ngoại chăm.
Sinh xong, gia đình chồng đón ra Hà Nội. Bà ngoại em cũng ra chăm em vì gia đình chồng còn phải bán hàng. Bà ra được 1 tháng thì bà về. Được gần 2 tháng em xin về ngoại thì họ lý do con nhỏ không cho về. Em bảo bắt taxi thì họ nói phải có người bế con. Sau rồi em khó chịu, em bảo bà ngoại với chị họ ra đón họ mới cho về. Sau gần 3 tháng thì chồng về nhưng có thay đổi gì đâu. Lâu lâu lại đi net rồi đi qua đêm. Ấy vậy rồi mẹ chồng bảo em phải mắng khéo. Từ khi về làm dâu toàn chê em không khéo, bóng gió so sánh này kia. Chồng ở nhà chỉ ôm con xem tivi, không thì hóng hớt tán phét, rồi đi ngày đi đêm không về. Nếu về thì hằn học nói, rồi đánh em. Tiền bỉm sữa của con cũng mang đi.
Em nói chuyện với bố mẹ chồng là em không bảo đuợc chồng. Ngay cả bố mẹ đẻ còn không coi ra gì thì vợ làm gì được. Ấy vậy mà vẫn bảo em là vợ phải bảo chồng quản chồng và đừng nghĩ sinh cháu cho ông bà thì ông bà quý. Em nói luôn là em chưa bao giờ nghĩ như thế. Con của em thì em có trách nhiệm. Thời gian đó em khủng hoảng suy nghĩ nhiều lắm. Và em quyết định từ bỏ. Dù ông bà nói “Thằng bé làm gì nên tội mà chúng mày làm thế” Em cũng kệ. Em đã cố gắng nhịn nhục để gia đình yên ấm, hạnh phúc rồi nhưng sau cùng em vẫn là người chịu thiệt. Nhiều lúc nhà bao nhiêu người nhưng cứ như ở một mình. Dù sao họ cũng không bao giờ thừa nhận họ sai và con trai họ như vậy là 1 phần nhờ sự dạy bảo của gia đình họ.
cfs: Nyen1313@gmail.com