Cách đây vài tháng, tôi có quen một người phụ nữ tầm ngoài 40 tuổi, cô đài cát, nhưng đôi mắt lúc nào cũng nặng trĩu như đang che giấu những trăn trở không thể nói thành lời. Một lần sau khi gặp gỡ để trao đổi công việc, cô hỏi tôi trong thời gian làm các công việc liên quan đến phụ nữ, tôi có biết hoặc quen bác sĩ tâm lý nào giỏi 1 chút không, hãy giới thiệu cho cô.
- Tôi đã từng gục ngã… tự đứng lên và mạnh mẽ nuôi con
- Đừng than vãn khi nuôi con một mình
- Hãy sống như con trẻ các mẹ nhé, yêu thật nhiều và quên thật nhanh.
Tôi vốn sớm nhận ra điều bất an trong ẩn sâu trong đôi mắt kia, và câu chuyện của người phụ nữ ấy bắt đầu hé lộ..
Năm 26 tuổi khi đang là 1 bà mẹ đơn thân với đứa con gái mới vừa học lớp 2, người phụ này đã có mối quan hệ bất chính và ngang nhiên cướp đi người chồng của cô bạn đồng nghiệp cũ. Chính cô là lý do chấm dứt tổ ấm của họ bằng 1 tờ giấy ly hôn không lâu sau đó. Người chồng thứ 2 của cô là một người đàn ông thành đạt và vì thế mà cuộc sống của 2 mẹ con cô từ đó về sau đã đủ đầy hơn rất nhiều.
Nhưng, người đồng nghiệp cũ của cô ấy thì không…
Cô đã đánh đổi danh dự, lòng nhân ái của mình để lấy cuộc sống ấm no cho 2 mẹ con. Nhưng lúc đó cô lại không biết rằng, những điều cô phải đánh đổi còn nhiều hơn thế.
Không ai biết người phụ nữ xinh đẹp ấy suốt những năm tháng tiếp theo phải sống trong sự dày vò của nỗi sợ , sợ rồi một ngày người đàn ông cô ấy yêu sẽ bỏ cô ấy đi như cái cách mà anh ta đã từng làm với tổ ấm cũ của mình. Sự lo sợ lúc nào cũng khiến cô ấy bất an, nghi hoặc và dè chừng với chính người đàn ông mình đang chung sống.
Tôi không biết trong quãng thời gian đã qua cô ấy có giữ được hạnh phúc trọn vẹn khi luôn luôn mang trong mình những bất an ấy không. Nhưng ngày hôm nay cô ấy ngồi với tôi không phải để nói về người đàn ông ấy, mà về đứa con gái đầu lòng, và về tất cả những điều mà em ấy đang trải qua.
Tôi vẫn nhớ như in từng câu nói chậm dãi trong nghẹn ngào “Cô cứ nghĩ luật nhân quả chỉ dừng lại cuộc đời của mình, thì cô chấp nhận những năm tháng sống bất an dằn vặt để đổi lấy một cuộc sống sung túc ngày ấy, nhưng không ngờ những nỗi đâu mà cô gây ra cho người phụ nữ đó lại lặp lại với con gái bé bỏng của cô”
23 tuổi đầu đã đổ vỡ trong hôn nhân. Chồng của em thậm chí đã dẫn bồ về nhà ngủ ở tầng 3 trong khi em đang ở cữ dưới tầng 2. Hai mươi ba tuổi khi bạn bè vẫn còn bao dự định tươi đẹp ở phía trước, em gái đã trải qua cú sốc kinh khủng nhất cuộc đời để rồi rơi vào những ngày dài trong mụ mị và u uất.
Tôi đã hình dung ra trăm ngàn lần nếu mình rơi vào hoàn cảnh em gái đó thì mình sẽ thế nào? Phải sống làm sao khi đêm nào cũng bị những cơn ác mộng hành hạ đến điên dại, lúc nào cũng ám ảnh những câu nói, khuôn mặt của những kẻ bất nhân,.. và ý định giết con, giết chính mình ngày nào cũng rình mò trong tâm trí
Quyết định đưa con gái trở về nhà chăm sóc và cưu mang, và chính cô cũng là người suy sụp khi một lần cứu con ra khỏi cơn điên loạn, khi em tìm cách lấy gối bịt chặt khuôn mặt của đứa con bé bỏng vô tội.
Trời ơi! Tôi không thể chịu đựng được nữa khi nghĩ đến cảnh đó. Tất cả những uất hận, cay đắng dâng trào và lúc đó tôi chỉ muốn hét lên, hét vào chính người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi rằng “CHÍNH CÔ LÀ NGƯỜI ĐÃ GIEO NHỮNG ĐIỀU NÀY CHO CON GÁI, ĐỒ KHỐN KHIẾP’’.
Không phải tự nhiên mà tôi kích động như thế, bởi vì đó cũng chính là bao uất ức mà tôi giấu trong lòng, điều mà tôi chưa từng nói với cô: Tôi cũng là mẹ đơn thân, gia đình tôi cũng đổ vỡ vì lý do đó.
Em gái ngay sau đó được điều trị bởi 1 bác sĩ tâm lý. Thời điểm cô nói chuyện với tôi là em đã dần hồi phục rồi, nhưng những sang chấn tâm lý vẫn chưa hết hoàn toàn nên cô vẫn muốn tiếp tục hành trình lấy lại cân bằng cuộc sống cho em.
Sau này tôi có gọi điện hỏi han cô, được biết em đã ổn hơn rất nhiều rồi, bây giờ cô dành nhiều thời gian để đi chùa, đi lễ để mong bình an đến cho gia đình.
Tôi nói chuyện với cô rất nhiều, cũng khuyên cô nên thiền để tâm an và thực lòng mong muốn mọi sóng gió sẽ dừng lại ở đây. Có 1 điều dù không nói ra nhưng chắc cả 2 cùng hiểu – cô chính là nhân chứng sống cho Luật Nhân Quả. Tôi không hiểu nhiều về phật pháp, chỉ đơn thuần hiểu rằng gieo nhân nào thì gặt quả đó, không sớm thì muộn, nhưng chắc chắn có.
Tôi suy nghĩ nhiều về câu chuyện của cô, nhìn lại những tháng ngày mình vừa trải qua và chỉ muốn gửi gắm đến các mẹ đơn thân (như tôi) 2 điều:
1. Đừng dành thời gian và tâm trí để oán giận, đánh ghen, trả thù. Bởi vì những điều đó không giúp ích gì cho chúng ta, cho con chúng ta mà chỉ thêm phần gánh nghiệp giúp họ. Tất cả điều mà chúng ta cần làm đó là sự thanh thản, mọi thứ đã có quả báo lo. Hãy sống bình an để con chúng ta cũng bình an. Không bắt ép mình phải tha thứ, nhưng cũng không nên nóng lòng mong quả báo đến với họ. Bởi 1 suy nghĩ đáng sợ như vậy cũng đã giúp giải 1 phần nghiệp cho họ rồi, và nghiệp đó sẽ gieo vào các bạn. Rồi khi mọi chuyện qua đi, bạn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, chắc chắn thời gian hàn gắn vết đau sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc bạn tìm cách trả thù, oán hận.
Hãy tin tôi đi, vì tôi đã làm vậy!
2. Khi xác định làm mẹ đơn thân, hãy mang theo 2 thứ bên mình: bản lĩnh và lòng tự trọng. Bản lĩnh để gánh vác cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào. Lòng tự trọng cũng giúp bạn tránh khỏi những cám bẫy khi bản thân đang ở giai đoạn chênh vênh nhất. Có 2 thứ này, bạn sẽ không bao giờ lặp lại vết xe đổ của mình một lần nữa, và cũng không bao giờ trở thành con giáp thứ 13 chỉ vì cần 1 người để cưu mang.
Chúc những người phụ nữ của tôi luôn hạnh phúc, bình an <3.
Cfsmedonthan