Tôi thỉnh thoảng vẫn đọc được những lời tán dương, ca tụng những người đàn bà dám chọn con đường nuôi con một mình.
Người ta nói rằng, đàn bà thật bản lĩnh, thật kiên cường mới dám làm mẹ đơn thân, thật mạnh mẽ mới có thể sống mà chẳng cần nương dựa đàn ông. Nhưng đàn bà chọn con đường này đâu phải để được tung hô, ca ngợi. Bởi chỉ có những người làm mẹ đơn thân mới hiểu thấu những nỗi xót xa, cay đắng, tủi nhục khi nuôi con một mình.
Đâu có người đàn bà nào muốn con mình sinh ra không trọn vẹn gia đình. Đâu có ai mong muốn con mình thiếu tình thương của cha. Đâu có ai muốn phải gồng mình lên để vừa làm cha vừa làm mẹ. Đàn bà chẳng phải kiên cường và mạnh mẽ đâu, bởi nước mắt cạn rồi phải đứng lên vì con. Bởi yếu đuối cũng không đổi được gia đình cho con nên tự bản thân phải vững vàng để cho con nương dựa cả đời.
Tôi đã từng khoác áo cô dâu, quàng tay người đàn ông của mình bước vào lễ đường. Hạnh phúc ngỡ đã có trong tay lại vỡ tan tành như bọt xà phòng. Lúc tôi mang thai cũng là lúc biết chồng mình cũng đang có con với một người đàn bà khác.
Khốn nạn nhất là khi biết nhân tình mang thai con trai, cả anh ta và gia đình nhà chồng đã chọn cách quay lưng lại với đứa con gái trong bụng tôi. Họ ngọt nhạt bảo rằng thôi thì nín nhịn, chọn kiếp chung chồng cho cả 2 đứa trẻ đều có cha. Cay đắng, chua xót, cả căm phẫn trào dâng trong lòng. Tôi chọn cách rời đi với đứa con còn trong bụng. Tôi không cần một người cha như thế cho con của mình.
Khi làm mẹ một mình, tôi mới thấm thía giá trị của đồng tiền. Đau lòng nhất không phải những cảm giác trong lòng mà là nhìn thấy trước mắt con mình thiếu thốn vật chất. Tôi đã từng đi xin những bộ quần áo cũ cho con, bán đến món trang sức cuối cùng để mua sữa cho con. Tôi tự hứa với lòng mình, dù không có cha nhưng tôi sẽ không bao giờ để con chịu khổ.
Làm mẹ đơn thân, tôi nhận ra bản thân mình không hề yếu đuối như mình từng nghĩ. Tôi gồng mình lên làm việc. Tôi nhẫn nhịn, hạ cái tôi của mình xuống khi bị người ta quát mắng để giữ được công việc kiếm tiền nuôi con. Mọi thứ ổn định hơn khi con lớn lên dần dần, nghe tiếng con bi bô nói cười.
Tôi thấy mình hạnh phúc khi nhìn con say sưa ngủ, môi chúm chím nụ cười. Hạnh phúc khi con quàng đôi tay bé nhỏ ôm cổ mẹ, hôn lên má mẹ. Với tôi, biết rằng mình hạnh phúc thực sự còn quý giá hơn cả vạn lời tung hô, khen ngợi mẹ đơn thân ngoài kia. Chỉ có tôi mới hiểu, sự mạnh mẽ mà mình đang có phải đánh đổi bằng điều gì. Chỉ cần con bình yên lớn lên, mẹ con tôi sống vui vẻ là được. Còn thiên hạ khen hay chê, tung hô hay dè bỉu cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Medonthan