Con mình mình bị bệnh ung thư tuỷ răng giai đoạn đầu. Và vừa mới thay máu ghép tuỷ thành công. Giai đoạn khó khăn nhất đã đến với mẹ con mình. Và mình với con cùng vượt qua được.
Bệnh của con nghe thôi đã thấy sợ rồi, vậy mà mẹ con mình đã cùng nhau trải qua căn bệnh đó đấy con gái ạ. Là một điều kỳ diệu phải không con? Và bác sĩ cũng nói mọi thứ đến với con thật kỳ diệu. Con được sống lại lần nữa bằng máu, và tuỷ của mẹ.
- Mẹ yêu con nhiều lắm, thật đấy !
- Nhật ký: Hành trình đi sinh con
- Chúng ta đâu có cô đơn, mạnh mẽ lên các mẹ
Đau đớn, mệt mỏi tất cả cũng qua rồi. Mẹ xin lỗi con vì mẹ không thể cho con nhiều hơn như vậy.
Nhưng con à, những gì mẹ cho con là tất cả nhữg thứ mẹ có.
Nhiều lúc, thấy con lịm người đi vì đau đớn, mẹ thấy mình bất lực vô cùng.
Mẹ tự nhủ phải cố gắng, phải mạnh mẽ. Để cùng con chiến đấu. Và cuối cùng mẹ con mình cũng làm được rồi. Cảm ơn con vì đã cùng mẹ làm điều đó.
5 tháng đằng đẵng đi đi về về. Con luôn trấn an mẹ là, mẹ phải mạnh mẽ lên vì con. Lúc nào con cũng ý thức được việc con cần làm.
Tất cả những buổi chạy xạ đều là mẹ tận tay giữ con để cho bác sỹ tiêm chọc, đều là mẹ tận mắt thấy người ta làm đau con mẹ, xót xa lắm.
Tất cả những mũi tiêm những liều kháng sinh nặng người ta tiêm cho con là ngàn vết đâm vào tim mẹ. Đã có lúc ngồi bên con chờ con tỉnh mà mẹ không thể thốt thành lời. Mẹ chỉ luôn tin rằng mẹ biết gái mẹ sẽ làm được.
Bà nói đúng, đúng là có con sẽ rồi thì mới biết lòng cha mẹ. Bà ngoại đã từng gồng mình lên để bảo vệ mẹ, để che chở cho mẹ khi tất cả mọi thứ quay lưng với mẹ. Cũng như mẹ của 5 tháng vừa rồi. Người ta bảo em ra ngoài để chị nhờ người giữ cho không em khóc con khóc theo. Nhưng mẹ sợ vòng tay người ta ôm con có ấm không? Có chặt không? Hay người ta thấy con rẫy lên người ta sẽ làm con đau. Mẹ sợ khi con đau con sẽ lại gọi mẹ. Cho nên mẹ sợ máu lắm, sợ tiêm lắm mà lần nào đi mẹ cũng khư khư ôm con đến cùng. Có lần mẹ mệt mệt muốn lả, mẹ bảo bà giúp mẹ vào với con, bà nhát chết con nhỉ nhất định bà không vào. Bà sợ, nhưng mẹ biết bà sợ nhìn thấy người ta làm con đau đấy.
Con còn nhớ cái lần con ngất lịm trên tay mẹ không? Bác sỹ hét ầm lên buông con ra để tiêm thuốc kích cái tế bào gì đó lên cho con. Người ta bảo ai vác dùm con lên tầng 6. Người ta bảo đẩy xả cáng đi thang máy. Nhanh lên không con sẽ nguy hiểm. Chả hiểu sao lúc ấy mẹ vác phốt con lên rồi chạy cầu thang bộ lên tầng 6. Vừa chạy mẹ vừa nói, mẹ tin là con sẽ khôg bỏ mẹ lại một mình. Tin là vậy. Rồi bác sỹ bảo con qua con nguy hiểm. Mẹ có thể vào ôm con. Trời ạ mới có 2,3 tiếng thôi mà sao cục vàng của mẹ xanh sao thế kia? Mẹ khóc, con lại an ủi con không sao rồi mà.
Cứ thế đi đi về về đến mấy chục lần. Bệnh viện còn nhiều hơn là ở nhà. Cứ thế mẹ cũng chả biết mẹ mạnh mẽ từ lúc nào. Mỗi lần nhắc đến con là ông ngoại khóc, bà ngoại đớn đau. Nhưg mẹ chưa bao giờ khóc trước mặt ông bà, mẹ tụ nhủ giờ ông bà đã vậy rồi. Mẹ mà yếu đuối nữa thì ai bên con.
Bạn bè mọi người ai cũng nói bà giỏi thật, tôi mà như bà sẽ gục mất. Mẹ luôn cười với họ. Vì mẹ biết, mẹ tin dù có ra sao thì con cũng sẽ lại bình yên. Và mẹ lại đúng.
Mẹ còn nhớ có lần con nắm chặt tay mẹ và hỏi giá mà bố có ở đây nhỉ? Mẹ chăng biết trả lời sao? Nói thật là không yêu nữa. Nhưng những ngày tháng cùng con chiến đấu bệnh tật làm mẹ thấy tủi thân và nhớ bố con vô cùng. Không phải nhớ vì yêu mà mẹ ước lúc mẹ đag gồng lên như vậy giá mà có bố con cho mẹ dựa. Lúc mẹ đau thế giá mà có bố con hỏi han. Rồi lúc ấy chả hiểu sao mẹ ôm con mẹ khóc. Rồi con khóc theo mẹ. Con lau nước mắt cho mẹ rồi bảo: mẹ nín đi sau này nhất định con sẽ lấy mẹ.
Mẹ còn nhiều điều muốn nói ra cho con lắm. Mẹ muốn viết ra cho hết những suy nghĩ, trăn trở chịu đựng.
Mẹ muốn để con thấy được mẹ yêu con như nào. Những đêm thức trắng. Những lúc ăn nhanh miếng bánh mỳ vì tích kiệm tiền mua cơm. Những lúc bà mang cơm nhà, luộc trứng đi hà nội.tất cả, tất cả còn nhiều lắm con không được quên đâu.
Bác sĩ bảo mẹ là bà mẹ kiên cường lắm. Bác ấy bảo con may mắn vì sinh ra bởi mẹ. Nhưng mẹ lại nghĩ mẹ may mắn vì có bà nội con bà ngoại con luôn bên mẹ. Vì có mọi người bên mẹ nên mẹ mới đủ sức để cùng con chống trả bệnh tật. Còn nhiều lắm con ạ, nhưng mẹ không thể kể được nổi, giờ ngồi nghĩ lại để viết thôi mẹ mới thấy con gái mẹ mạnh mẽ quá.
Cảm ơn con đã không từ bỏ!
Cảm ơn con đã ở lại cạnh mẹ.
Có lẽ điều mẹ hối hận nhất trong cuộc đời là để con xa mẹ quá lâu. Để con phải thiệt thòi. Và giấu diếm con. Mẹ xin lỗi.
Từ giờ mẹ sẽ bù đắp bù tất cả cho con.
Cảm ơn bố mẹ đã luôn bên con.
Giờ chỉ còn chút nữa thôi là con sẽ bước sang trang mới. Sống khoẻ mạnh bình nha con.
Yêu con
Cảm ơn con đã đến và dậy cho mẹ hiểu rằng. Cuộc sống hôn nhân dù có đổ vỡ thì mẹ vẫn phải cố gắng mạnh mẽ và tin vào bản thân mình. Mẹ nhận ra rằng làm bà mẹ đơn thân thì càng phải cố gắng. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Khó khăn nào cũng sẽ qua chỉ cần mẹ con ta tin tưởng nhau.
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng