Mình năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp đh và đã đi làm được 1 năm. Mình yêu người đó được gần 1 năm và đó không phải là mối tình đầu tiên của mình. người đó hơn mình 8 tuổi, tụi mình quen nhau khi mình vào thực tập công ty nơi anh làm việc.
- Con ạ! Hãy cùng mẹ bước tiếp trên con đường không có ba con nhé
- “Không, chị sẽ làm bà mẹ đơn thân”
- Mẹ đơn thân mắc bệnh tim chấp nhận chết để con được sống
Lúc đầu chỉ là mối quan hệ bình thường thôi, nhưng dần dần nảy sinh tình cảm, anh ngỏ lời muốn mình làm người yêu nên mình đồng ý. Sau đó khoảng time không lâu, công ty mình tổ chức tiệc, anh ấy có uống quá chén nên mọi người bảo mình đưa anh về phòng nghỉ. Lần đó anh đã cướp đi đời con gái của mình(mình là người phụ nữ truyền thống), sau lần đó mình rất sợ và bị street rất nặng. Mình đã phải xin nghỉ làm 1 thời gian. Anh ấy vẫn ở bênh cạnh mình và liên tục xin lỗi minh. Sau đó anh có tiếp tục đòi hỏi nhưng mình nhất quyết không cho nữa.
Tụi mình vẫn yêu nhau cho đến tết năm 2016, mình và anh không cùng quê nên yêu xa tầm 1 tháng. Sau khi mình quay lại sài gòn, anh đi đón mình và đưa mình về nhà anh chơi( mình cũng đã về ra mắt gia đình anh và đến chơi mấy lần rồi).
Sau đó, anh đưa mình về phòng trọ và tiếp tục cưỡng bức mình. Sau lần đó mình đã uống thuốc nhưng kết quả không được như mong muốn. Lúc mình biết mình có bầu thì thai đã 6 tuần tuổi rồi. Mình không biết làm gì ngoài việc khóc, người đó biết thì chỉ nói đúng 1 câu là đọc stk đi để anh chuyển tiền cho mà phá, mình thật sự không ngờ. Người mà mình dành cả trái tim để yêu lại có thể độc ác như thế. mình quyết định nói chuyện này cho em gái anh.
Ai cũng khuyên mỉnh bỏ bé, gia đình họ ép mình uống thuốc để phá thai. Mình suy sụp, mình bỏ công việc, còn anh ta cũng xin nghỉ việc để về quê ngoài bắc với mục đích để trốn tránh mọi người và không chịu trách nhiệm với mình. Anh ta chặn hết mọi liên lạc với mình, mọi người trong công ty biết chuyện. Anh trưởng phòng có tâm sự với mình, mình nói giờ mình muốn giữ con để nuôi. Nhưng không có ai ủng hộ mình cả, anh trưởng phòng nói em còn trẻ, như thế sẽ khổ cho em lắm. Với lại nếu như không có đủ điều kiện tốt để cho em bé thì tốt nhất đừng sinh bé ra em ah. 2 tháng đó mình chìm trong nước mắt, mình nghĩ chỉ còn gia đình là nơi cuối cùng thôi.
Mình gọi điện về cho bố, bố khóc và nói rằng,con ạ, ở quê không chồng mà chửa là nhục lắm, con mà làm thế là bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ. Nếu con giữ lại, bố sẽ chết cho con xem. mình khóc hết nước mắt và nói con xin bố mẹ nhưng gia đình mình không đổi ý. Sau đó nhà kia đưa thuốc tránh thai cho mình uống, mình chấp nhận uống nhưng sau đó mấy tuần mình đi siêu âm thì bé vẫn phát triển tốt trong bụng. Nhưng bác sỹ khuyên mình là đã uống thuốc phá rồi thì đừng giữ bé lại. Như thế bé sẽ có khả năng bị dị tật cao.
Mình nuốt nước mắt 1 thân 1 mình đi vào bệnh viện để bỏ. Đau đớn, nhục nhã, tủi hờn và tội lỗi. Sau đó mình rời bỏ sg để đi đến 1 nơi không ai biết. Nhưng hắn ta thì khác, còn gửi hình thân mật cho với người con gái khác cho mình, dùng sdt khác để gọi cho mình. Sao lại có người ác như thế.mình cũng không muốn quan tâm làm gì nhưng mình sợ hắn ta lại làm hại người con gái khác nên mình có nhắn tin cho người con gái đó bảo hãy cẩn thận. Nhưng họ nghĩ mình muốn xen vào hạnh phuc của họ nên còn nói những lời không hay với mình.
Giờ mình ở 1 vung đất xa lạ, 1 mình, làm công viec tạm để sống qua ngày, nhưng nỗi ám ảnh về việc tự mình giết con mình, không thể nào mình quên được. Không đêm nào mình ngủ yên hay không suy nghĩ về con. Mình đã đặt tên cho con là nguyễn trần bảo an và mong con sẽ được đầu thai vào 1 gia đình thật tốt. Mình không sợ quả báo sau này vì đó là điều mà mình phải gánh nhận, mình cũng không mong sau này có 1 người thương yêu. Điều mình muốn bây giờ là tâm mình được thanh thản.
Hôm nay là 100 ngày mình bỏ đi con- hãy tha thứ cho mẹ
Cfsmedonthan