21 tuổi, tôi lập gia đình và sau đó sinh con. Ở cái lứa tuổi bạn bè còn rong chơi đây đó, Tôi đã tập gánh vác gia đình. Không phủ nhận do tôi bồng bột nên cuộc hôn nhân cũng chẳng đi tới đâu.
- Tôi tin trên đời này tồn tại luật nhân quả
- Đã một lần tổn thương nên tôi sợ sẽ phải chia ly lần nữa
- Anh ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, còn mẹ con tôi thì sao
6 năm sau tôi ly hôn, hành trang ra đi là đứa con gái bé bỏng, một số nợ khổng lồ do phải trang trải lo cho gia đình chồng và hai bàn tay trắng. Dù cố gắng cách mấy cũng chẳng thể xoay sao cho kịp. Thế là tôi liều lĩnh quyết định mang thai hộ để trang trải nợ nần và nuôi con.
Và cuối cùng tôi cấn thai thành công. Thời gian ấy một mình tôi bụng mang dạ chửa, vừa đi làm vừa chăm con gái, nhiều khi ốm nghén mệt mỏi cũng chẳng biết kêu than cùng ai, chỉ lặng lẽ ngồi khóc. Người ngoài và đồng nghiệp thì chế nhạo” sao ly hôn rồi còn mang bầu vậy”, đau lắm vẫn phải cắn răng chịu đựng. Điều may mắn duy nhất là lúc ấy nhận được tiền hỗ trợ mang thai nên mẹ con đã đỡ những ngày nhịn ăn chịu đói.
Tưởng đâu mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua. Tôi lại nảy sinh tình cảm với một người đồng nghiệp, người ấy biết mọi chuyện của tôi. Nhưng ở cái xã hội còn lắm điều tiếng này, ai dám bước tới với một bà mẹ đơn thân còn đang mang thai con người khác. Thế là họ tránh mặt tôi. Biết rõ mọi thứ sẽ diễn ra như vậy nhưng không tránh khỏi những giây phút tủi thân.
Nhìn cái bụng ngày càng lớn, tôi khóc cho mình đành bán cả danh dự để kiếm tiền nuôi con. Tôi cũng khóc cho cuộc đời tôi tìm được một người chân thành chấp nhận tôi cũng không có. Chỉ hi vọng một ngày nào đó, hạnh phúc rồi lại mỉm cười với tôi.
cfsmedonthan