Phải lấy chồng ở cái tuổi 18, thật không hối tiếc . Vì có yêu , có thương nhau . Nhưng để mà nói lại thì đã sai , sai ngay từ đầu . Nếu như trước khi yêu nhau anh ta nói a ta đã từng có 1 đời vợ , mà còn chưa ly hôn thì không bao giờ mình chấp nhận . Và không bao giờ để có con. Ừ !! Thì thôi . Giờ thì vì mình , vì con mà chấp nhận . Nhưng đến cái đám cưới còn chả có .
Cả đời con gái , được một lần mặc váy cưới lên xe hoa là đẹp nhất. Nhưng cái lều bắc rạp còn chẳng có nói gì đến xe hoa nhẫn cưới . Em bé giờ cũng được hành trinh co gai 18 tuổi 5 tháng rồi. Ừ thì lại chấp nhận . Về với nhau chưa được bao lâu . Thì mình sờ vào laptop thấy anh ta lên mạng tìm gái gọi sinh viên. Mình gần như phát điên . Ngày nào cũng khóc . Vì đối với chuyện đấy mình không chấp nhận được. Không cần biết trước đây hắn đi với những ai, quen những ai và ngủ với những đứa nào . Nhưng giờ lấy nhau về , là chỉ có một vợ một chồng thôi . Đã thế lại còn mang bầu . Cảm giác muốn xé nát tất cả . Nhưng chỉ biết khóc thôi . Ừ thì giải thích này nọ . Thôi cố mà chấp nhận . Đã thế từ lúc lấy về anh ta còn không đi làm. Dần dần tình cảm thấy đi xuống trầm trọng . Đỉnh điểm là mình vừa đẻ con còn chưa được 1 tháng. Hắn lại nhắn tin với gái .
Lần này thì có bằng chứng nhiều hơn. Hỏi thăm gái ăn cơm chưa. Chúc em ngày mới tốt lành . Thì nào cô đơn muốn đi cafe nhắn tin bảo anh. Chục đứa cơ trả phải một. Cãi quoanh co. Rồi xin lỗi nhận sai vì đã nhắn tin với gái. Mình không chấp nhận. Cãi nhau to anh ta bảo xin lỗi còn không nghe thì làm cái đơn . Mình bảo anh viết luôn đi. Nhưng anh ta lại xin lỗi Và dần dần anh ta làm mình nghĩ lấy mình về vì mình có cái bụng bầu thôi ý. Vì vợ cũ của anh ta có bầu bắt cưới nhưng thật sự nó không thể có bầu. Đẻ con ra thật sự có quá nhiều thứ phải lo. Bình thường anh ta không đi làm thì mẹ gửi tiền về. Gần tết mẹ chồng gọi điện về. Bảo chồng con ra tết đi làm. Vì mẹ giờ cũng chưa có tiền nhiều. Mẹ lo cho gần năm giời rồi
Con mới đẻ được 2 tháng mà có quá nhiều chuyện để phải nghĩ. Cứ như này chắc chả buồn sống. Nhưng cũng chả chết được. Vì nhìn thấy con. Là chả nghĩ gì nữa. Muốn bỏ mà bây giờ điều kiện không cho phép. Nhà ngoại không có điều kiện. Mình vẫn còn đang ở nhà ôm con . Mới hôm qua anh ta còn tát mình . Mình bảo anh viết đơn luôn đi. Có đi mình cũng mang con đi. Anh ta bảo thích mang con đi mà được à . Có đi thì anh ta cũng không cho mang con đi. Còn bảo thích viết đơn thì đi mà tìm hiểu đi mà làm, không rảnh . Còn nhiều chuyện nữa. Kể ra thì dài , mà cứ ở thế này thì ngày nào cũng mệt mỏi . Ngày nào cũng khóc . Mọi người cho em lời khuyên với ạ
cfsmedonthan