Bố có cảm thấy mình xứng đáng làm một người bố không??? Tuy rằng giờ con chưa ra đời đâu con vẫn còn trong bụng mẹ nhưng con cảm nhận được hết những gì bố dành cho mẹ và con đấy.
- Mẹ đơn thân họ đáng ngưỡng mộ hơn những phụ nữ tự tay bỏ đứa con
- Một bà mẹ đơn thân rất đáng được tôn trọng
- Ngày mai…nắng lại chiếu trên bầu trời của con và mẹ.
Từ khi mới được hình thành con đã bị bố bỏ rơi, từ chối không thương tiếc chưa bao giờ con được bố yêu chiều nâng niu tâm sự như những bạn thai nhi khác. Bố đâu phải chỉ như vậy với con bố còn đối xử với mẹ của con chả ra cái cứt gì cả. Nhiều khi con tự hỏi không biết bố có lương tâm của một con người không nữa. Bố mang tiếng là người có học thức, người công giáo thế mà bố lại toàn mang trong mình lừa lọc, nói dối, phản bội… chắc tội của bố phải nặng lắm ý nhỉ. Con thấy bố có bảo đi xưng tội mà chả biết chúa nghe được tội của bố sẽ cảm thấy như thế nào nữa.
Hơn 8 tháng rồi con lớn lên trong bụng mẹ mà giống như đứa trẻ mồ côi cha vậy vì có bao giờ cảm nhận được tình yêu của bố mình đâu. Bố đã không cho mẹ con con được cái gì thì chớ, bố lại chỉ toàn mang đến đau khổ cho mẹ của con – người mà yêu thương và hi sinh cho bố vô điều kiện. Những gì bố nói với mẹ, bố làm với mẹ, con đều cảm nhận được hết đấy. Bố đừng nghĩ là con chưa có nhận thức nhé con đã hình thành nhận thức khi còn bé tí cơ. Bố đối xử với mẹ nói với mẹ con nghe thấy mà còn đau lòng nữa
Bố vì tình yêu với người khác mà lừa dối mẹ con rồi vứt bỏ mẹ không thương tiếc bố có bao giờ thấy lương tâm mình nó như thế nào không??? Sao con lại có thể được tạo ra từ một người cha như vậy nhỉ. Bố dứt khoát với mẹ dứt khoát với con để đến với tình yêu của mình mà không một chút cảm thấy tội lỗi sao. ” Từ bây giờ anh em và bắp không có gì liên quan đến nhau cả…để yên cho anh và nó được yêu nhau…sinh con ra cho ai thì cho không thì cho nó vào chùa…” Bố có cảm thấy sao khi nói ra những lời như thế này với con và mẹ không. Thử hỏi bố đã làm tròn trách nhiệm của một người cha,người chồng, người yêu đối với con và mẹ chưa? Con nghe được mà đau lòng lắm bố ạ .
Một người bố trong tưởng tượng của con phải là một người có trách nhiệm biết bảo vệ mẹ và con, yêu thương mẹ và con nữa vậy mà bố lại sống như vậy sao? Con cảm thấy thất vọng về bố lắm, thật sự là rất thất vọng. Giờ bố con ta chả có gì liên quan đến nhau cả con sẽ nhớ những câu này đến khi con trào đời và lớn lên. Bố yên tâm sau này con sẽ bù đắp tình yêu dành cho mẹ con sẽ không bao giờ để mẹ chịu tổn thương như bố đã làm đâu. Bố cứ sống với cái thứ hạnh phúc và tình yêu mà bố mong muốn đi nhưng đừng bao giờ có ngày hối hận vì những gì tự tay bố đã vứt bỏ. Con và mẹ chưa bao giờ bỏ rơi bố chỉ là bố tự bỏ rơi mẹ con con thôi…
Sắp đến ngày con ra đời rồi, con cũng chẳng muốn gặp mặt hay nhìn thấy bố đâu chúng ta từ nay chả liên quan gì hết 1 chữ “người dưng ” thôi bố nhé. Mong rằng sau này hành trình lớn lên của con sẽ không bao giờ xuất hiện bóng dáng của bố – một người bố tồi.
Vậy nhé bố của con – lần đầu cũng là lần cuối con viết thư cho bố đấy
Tạm biệt !!!