Thấm thoát chúng ta chia tay cũng gần 1 năm, kết thúc cho 10 năm dài yêu thương và hôn nhân. Nếu nói trong lòng em hết yêu thì không đúng bởi đâu đó em vẫn còn cái gọi là quan tâm!
- Chẳng may trở thành cỏ dại thì nhất định phải xanh tươi đến tận cùng.
- Thương con nhiều lắm tình yêu của mẹ
- Trước ngã rẽ sắp tới của cuộc đời, mình thật sự rất hoang mang
Anh còn nhớ không ngày anh cương quyết vứt bỏ mẹ con em, em đã khóc cầu xin anh như thế nào? nức nở thế nào? 4 tháng đầu em nghĩ mình không vượt qua được mọi thứ xung quanh em như sụp đổ. Bất kể phút giây nào nếu nghĩ đến em lại khóc, em chưa từng nghĩ anh lại đối xử với em như vậy. Bởi đến với anh, em nghĩ cuộc đời em sẽ gắn bó mãi với anh.
Em không xinh, không ngọt như người khác nhưng tình cảm em dành cho anh em dám chắc không ai hơn em được. Ngày anh từ bỏ em là ngày em như chết cả cuộc đời mình. Em chưa bao giờ dám nghĩ cái người em gọi là chồng đó lại lạnh lùng vô cảm đến như vậy. Ngày cuối em gặp anh, em đã rưng rưng nghẹn ngào cố nắm bàn tay lạnh của anh để giữ anh nhưng em đã không giữ được.
Nước mắt em lăn dài bao năm, em không hiểu tình cảm này nó đạt ngưỡng thế nào mà hạnh phúc em cũng khóc, chia li em cũng khóc. 10 năm không đủ để anh cảm nhận rằng em đủ yêu thương để anh bên em sao? Gần một năm qua không lời hỏi thăm em, không lời quan tâm ,…sống dù ít hay nhiều cũng để lại cho nhau một ít gì đó vậy mà… Người vợ như em đươc gì sau tình yêu sau cuộc hôn nhân này?
Ngày em ẵm con đi, em hiểu em sẽ mãi bước ra khỏi cuộc sống của anh. Mặc miệng đời dèm pha đủ điều, nhưng em hiểu lòng em chưa làm gì sai là được. Cứ ngỡ em sẽ đươc mãi bên anh, sống trong cái người ta gọi là kết thúc của tình yêu. Ai có hiểu cái cảm giác em chịu đựng với bốn bức tường, cái lạnh lẽo thiếu anh trong lòng em, cái tủi hờn khi một mình em phải đối diện… còn nhiều cái anh chưa biết hết..
Phụ nữ khi họ buông hôn nhân không phải họ không chịu đựng giỏi mà họ hiểu bạn đời không hướng về họ, mọi cố gắng như bất lực…Tình yêu của em ngày xưa vẫn khóc, hôn nhân vẫn khóc và ngay lúc em mang thai vẫn là khóc.. Em không quên được cái ngày mưa tầm tã lúc ấy bụng thai 8 tháng em vẫn ngồi dưới mưa khóc nức nở khóc vì sự vô tâm của anh. Em có phải người anh yêu không? cho đến bây giờ em vẫn chưa trả lời được??
Bây giờ khi em đi rồi có khi nào anh nhớ đến em, nhớ người phụ nữ mỗi buổi sáng gọi anh dậy hỏi anh ăn gì? người phụ nữ luôn sợ anh buồn? người phụ nữ mở cửa ra đón anh về mà cô ấy khóc, cái người đau lòng khi thấy anh buồn, cái người vui khi anh hạnh phúc? Mỗi cảm xúc của anh cô ấy đều chia sẻ! Căn phòng ngày xưa anh có buồn khi mở cửa ra không có tiếng cô ấy? tiếng con ríu rít gọi ba.,. anh có nhớ không? nhưng mọi thứ bây giờ đã không còn nữa rồi anh.
Nước mắt em cạn rồi, yêu thương em cũng chẳng nhiều để tiếp tục. Lòng em tan nát kể từ giây phút anh phũ phàng gạt bỏ. Em đã vẹn toàn câu chung thủy thì em chẳng có lỗi gì đối với anh. Lỗi của em là quá tin anh, xem anh như hơi thở của em. Giờ em và con sống tốt lắm. Em không muốn trở lại với cuộc sống ghen hờn chờ đợi nữa.
Yêu thương xưa chính anh từ bỏ thì mai sau anh đừng tìm đến nữa. Gương vỡ cố ghép chỉ làm tay thêm chảy máu thôi a. Hãy tìm người mới đi tiếp cùng anh tiếp đọan đường phía trước. Em sẽ cầu mong người sau yêu thương anh hơn em và không khóc nhiều như em.
Sống tốt và giữ gìn sức khỏe nha anh. Thanh xuân của em, chào anh!
cfsmedonthan!