Bao lâu rồi anh nhỉ ngày anh bỏ mẹ con em về nữa năm rồi thì phải . Có lẽ mình có duyên nhưng không nợ nhau, học cùng trường ra trường làm cùng chỗ rồi sống cùng một nhà. Lúc mới biết mình có con em hạnh phúc biết chừng nào nhưng còn anh. Anh khiến em thất vọng quá nhiều.
Lúc con được 12 tuần tuổi anh nói mẹ anh đi xem nói 2 đứa cưới năm nay sinh con cùng tuổi anh nữa không sống đời với nhau được , còn anh lại nói mình còn trẻ chưa muốn lập gia đình bây giờ, đợi công việc ổn định rồi tính chỉ vì lí do đấy mà anh vứt bỏ mẹ con em giữa bộn bề cuộc sống. Lúc hạnh phúc chẳng sao có con anh đổ lỗi cho em lúc nào anh cũng nghĩ em lừa gạt anh. Anh năn nỉ em bỏ con nhiều lần không được mới nói thật suy nghĩ của mình. Anh chỉ quen em vì em gọn gàng chịu khó quen cho có người yêu chứ chưa muốn lấy vợ bây giờ”. Suốt một năm qua em và anh sống cùng nhau với anh nó đơn giản vậy ư, vậy còn em đã bao giờ anh nghĩ cho em người chỉ biết có anh. Nếu đã suy nghĩ như thế từ đầu sao anh còn đưa em về nhà anh làm gì rồi nhà em có việc gì anh cũng tới, sao những lần em nói chia tay anh còn níu kéo.
Nếu không phải vì em nghén nặng chắc anh bỏ mẹ con em về từ đầu anh nhỉ, ngày anh về em vẫn săp đồ cho anh cũng chẳng rơi một giọt nước mắt nào cũng chưa bao giờ cầu xin anh điều gì. Bởi em nghĩ một người đã muốn vứt bỏ con và không cần mình thì chẳng có lí do gì để níu kéo thêm nữa, em có thể bỏ anh chứ em không bỏ con đâu anh ah em chỉ cần tình cảm chứ chẳng cần gì ở anh cả. Em chỉ thấy có lỗi với bố mẹ người đặt biết bao hi vọng ở em, nhưng em tin rồi sau này bố mẹ cũng sẽ hiểu cho quyết định của em.
Tha em sống mang tiếng chứ không mang tội đâu anh, yêu anh nhưng với em con là tất cả . Ngày anh về anh chị trong công ty biết chuyện rồi cô chú khách hàng thân của mình nữa họ nói anh, anh lại đỗ lỗi cho em vì em mà giờ mọi người không xem anh ra gì. Anh bỏ con anh còn muốn người khác tôn trọng anh ư lúc nào cũng thế cái tôi của anh không bao giờ bỏ được anh chỉ biết nghĩ cho bản thân anh thôi.
Tới giờ em vẫn không biết mình đã làm gì sai để phải chịu đựng nhiều như thế. Có con là lỗi do em hả anh. Từ ngày anh bỏ về em mệt mỏi rất nhiều nhưng chỉ cần nghĩ tới con em đủ mạnh mẽ để sống, có lẽ con hiểu nên thương em từ lúc anh về em không còn ngen nữa vất vả nhưng em hạnh phúc.
Tháng cuối đi khám bác sĩ bảo em ít ối chuyển em về bệnh viện tỉnh, một mình ở viện nữa tháng không một người thân bên cạnh tới bữa cơm ngày nào khỏe thì tự đi ăn mệt thì nhờ mấy cô chăm bệnh mua giùm . Dù mệt mỏi tủi thân rất nhiều nhưng chỉ cần nge con đạp quậy phá trong bụng chẳng còn gì quan trọng với em nữa.
Rồi cũng tới ngày đón con chào đời, mấy chị bác sĩ biết chuyện nên quan tâm em nhiều có người hỏi sao em không gọi anh về, bởi em hiểu anh hơn ai hết bao giờ anh chưa biết nghĩ có gọi anh cũng không về. Em chỉ thương con thôi muốn con có cuộc sống bình thường ,có nội có ngoại chứ với em anh đã không còn ý nghĩa từ lâu rồi.
Giá như em có thể sinh thường đằng này đã đau còn phải đau đủ đường vì cạn ối bác sĩ chích thuốc kích sinh đau đớn cả ngày , tối em đuối sức không sinh được bác sỹ đưa lên bàn đi mổ rồi tới ngày ra viện vết mổ bị nhiễm trùng họ lại mổ em lần nữa, hàng ngày họ rửa nước muối em đau đến nước mắt mắt chảy ngược , những lúc tập ngồi tập đi sau mổ đau lắm anh ah người ta có chồng nâng đỡ còn em tự bám thành giường mà đi thôi lúc đó nghĩ em hận anh lắm, nhưng giờ qua hết rồi có giận em chỉ giận bản thân em thôi . Khoảnh khắc con khóc tiếng khóc chào đời em đã khóc rất nhiều không phải em khóc vì đau mà vì em hạnh phúc em đã làm được sau 9 tháng vất vả , bao nhiêu tủi cực em đã đón được con ra đời.
Em có lỗi với con khi đưa con đến với thế giới mà cha không cần nó. Em sẽ cố gắng để bù đắp cho con cuoc sống tốt nhất. Anh hãy cứ sống cuộc sống của anh, em không oán hận gì cả là do bản thân em thôi em tin trên đời này có luật nhân quả,rồi cũng có lúc anh nhận lại những gì anh đối với mẹ con em.
Con mình là bé trai đấy anh có lẽ do lúc có bầu em nghĩ đến anh nhiều nên con giống lột anh chẳng giống em gì cả , mới đấy mà con được 17 tháng rồi trộm vía con chắc trời thương con em chịu ăn chịu ngủ nên bụ bẫm đáng yêu lắm, em chỉ mong con khỏe mạnh thôi.
Mẹ đơn thân thì sao chứ mẹ đơn thân em vẫn hạnh phúc đấy thôi . Nhiều người vì sai lầm mà vứt bỏ con mình, chỉ cần mình học cách đối diện và chấp nhận nó và cuộc sống chẳng có gì khó khăn cả .
Dù cuộc sống tương lai nhiều vất vả nhưng chỉ cần em cố gắng em tin mẹ con em sẽ sống tốt thôi.
Chúc anh có cuộc sống như anh mong muốn nhé người từng là tất cả với em!