Em mới 24 tuổi, con gái em tròn 1 tuổi. Em kết hôn tính đến giờ mới được 2 năm. Gia đình em ai cũng ngăn cấm, nhưng em vì tình yêu bỏ tất cả để theo chồng, không đám cưới vì gia đình em không cho, chỉ đăng ký kết hôn.
- Em như người lạc đường trong đêm tối
- Sau mối tình đau đớn ấy, ngỡ như tôi gặp được người tốt
- Lâu nay tôi chỉ sống bằng sự thương hại của anh sao
Em theo anh về vùng đất cao nguyên, đât mới khai hoang ở gần rừng, xa chợ, xa mọi thứ, điện, nước không có, toàn dùng năng lượng mặt trời và đào giếng, nấu bếp củi, nhưng em cũng chấp nhận hết, sống 1 năm với chồng, nhưng xảy ra rất nhiều chuyện. Vợ chồng em sống riêng, ba chồng cho đất. Kinh tế tự lo, nhà thì làm rẫy, vườn , thiếu thốn nên bắt đầu chồng khinh em, tức lên thì chửi rồi xúc phạm em và gia đình em, đánh đập em, ngay cả khi em có bầu, gia trưởng, trẻ con. Em cũng tính bỏ nhưng chồng lại năn nỉ, xin lỗi, kêu do cuộc sống thiếu thốn ,làm mệt nên bực.
Em vì con nên cố nhẫn nhịn, cũng bị đánh nhiều, sau này em bỏ theo nên gia đình em cũng chấp nhận, kêu cưới thì chồng em bảo không có tiền nữa. Rồi gia đình em xin cho em về quê sinh, vì sợ em ở đó thiếu thốn, lúc bầu em ăn uống thiếu thốn nên con còi, tháng gần sinh thì về mẹ em bồi dưỡng. Chồng em về cùng em được 10 ngày thì vào trước, lúc đó cũng hay liên lạc với em, em sinh cũng chỉ có gia đình em. Chồng em đem ra có 4 triệu, lúc đầy tháng chồng em có ra, bà nội có gửi cho cháu 3 triệu . Chồng em cũng mượn đem vào tưới càfê, đợt chồng em ra gần tết nhưng không ở lại ăn tết, không vừa lòng với anh chi của em, nên lúc vào cũng hay goi điện gây em. Được 2 tháng thì bắt em vào để nấu ăn, giặt đồ, em nói đủ 3 tháng 10 ngày mới vào, đó là tục lệ, quê em vào quê chồng đi 2 ngày, thế là cứ gây rồi xúc phạm.
Đỉnh điểm đòi li hôn, gửi đồ em ra, mới sinh nhưng ngày nào em cũng khóc, gia đình em kêu không vào nữa, rồi cách 2 tháng năn nỉ em vào tiếp. Thế là em li thân đến giờ, chồng em không gửi đồng nào, em cũng chấp nhận cảnh mẹ đơn thân, nhưng có gia đình hỗ trợ. Cách đây 3 tháng em đi với ba em vào sài gòn có việc thi gặp chồng em, cũng kêu em về. Nhưng lúc đó em thấy vô cảm, ba em cũng không cho, con gái em còn nhỏ cũng không cho ba nó bồng, cũng cho con 2 hộp sữa thôi.
Mới tuần trước ba chồng em gọi ra kêu em vào, để con có ba này nọ, chồng em kêu thay đổi rồi về đi. Vì hạnh phúc của con, nhưng em mất niềm tin, em thấy sợ, xác định chồng em không thay đổi thì mẹ con em khổ hơn trước. Nên em xin lời khuyên với ạ vi các mẹ từng trải hơn em, liêu chồng em có thay đổi được không ạ. Giờ em vào có khổ gia đình em sẽ không cưu mang lần 2 nữa, nên em cũng sợ cảnh không có nguời thân bên cạnh lắm, em thì vô cảm mất niềm tin ở chồng nhưng không biết con em sau này có trách em không, giờ em chắc em cũng chẳng bao giờ gặp được gia đình em nữa. Giờ em nên quay về hay quên chồng đi để làm lại từ đầu ạ. Em cảm ơn các mẹ nhiều lắm.
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng