Đêm… là lúc em chẳng thể kìm nổi nước mắt, em đang khóc đến nấc lên vì nghẹn, lại chẳng thể khóc lớn hơn vì sợ em trở giấc đứa bé nằm bên cạnh là con em.
- Em buồn vì không cho con được một mái nhà đủ đầy
- Chúng ta cứ im lặng thế này rồi kết thúc phải không anh?
- Mẹ à, con tim con đã quá mệt mỏi rồi
Đứa bé em rứt ruột đẻ ra không được sự chào đón của mọi người như bao đứa trẻ khác. Đứa bé chịu bao thiệt thòi vì có người mẹ như em. Dù em có cố gắng thế nào cũng không bù đắp lại những sai lầm do em mà con phải chịu.
Cái cảm giác đau đến mức xé tim, nhưng chẳng thể nói ra cùng ai. Lâu dần chính em cũng trở nên mu mị, điên dại trong mớ hỗn độn của cuộc sống. Rồi đã bao nhiêu lần em nghĩ đến chuyện từ bỏ cuộc sống, từ bỏ mọi gồng gánh vì mệt mỏi… Nhưng nhận ra em ích kỉ, em yếu lòng quá
Phải chăng làm mẹ đơn thân là gánh nặng của xã hội, là nỗi nhục của gia đình, là sự ngu ngốc khờ dại của tuổi trẻ. Nhưng đó đâu phải quyết định của riêng em, là con gái ai không ao ước được một lần khoác lên mình chiếc áo cô dâu, mong mỏi 1 gia đình tron vẹn.
Nhưng dù em không may mắn, em vẫn đang cố gắng hết sức, vẫn nuôi hy vọng về tương lai tốt hơn hiện tại, vẫn cười cho dù lòng đau đến quặn thắt. Em đã gồng mình được lâu như vậy rồi. Sao giờ đây em không làm được……, em thấy mình yếu đuối đến bạc nhược. Em tệ quá
cfsmedonthan!