Một nghìn lần em tự hỏi bản thân mình đã sai gì trong cuộc hôn nhân này? Là em vụng về quá nên càng ngày càng khiến nó đi vào ngõ cụt? Là hắn nhẫn tâm quá mức 1 con người? Là tại ông trời, hay tại thứ được gọi là duyên số? Rốt cuộc em đã sai ở đâu?
- Em đã sai, sai ngay từ lúc đầu quyết định lấy anh ta
- Quá lạc lõng giữa gia đình chồng tôi quyết làm mẹ đơn thân
- Em cứ ngỡ là em hiểu anh vô cùng, ngờ đâu…
Em tiêu cực đến suy sụp mà nghĩ tới con gái nên lại mạnh mẽ coi như mắt mù tai điếc. Nhưng em là con người mà, em không thể chịu nổi. Đi qua những ngày yêu là em shock với cuộc sống hôn nhân tới cùng cực. Bước đường cùng em nghĩ ly hôn là xong. Nhưng khổ nỗi bố mẹ đẻ em cầu xin em trong nước mắt. Em đành nén tất cả lại để tiếp tục mà 3 năm qua nhiều khi như phát điên. Em lại đang điên. Có phải chết là sẽ giải quyết được hết không? Còn con gái em? Phải làm sao đây? Nó là động lực của em suốt thời gian qua. Vì nó, bảo em làm gì em cũng làm cơ mà. Sao giờ em lại định bỏ cuộc? Em thật sự bị điên rồi.
Ai cho em xin 1 chút động lực để tiếp tục vì con gái em? Em sợ không được nhìn nó trưởng thành? Em sợ không ai nói với nó là: “Cái gì sai cũng có thể làm lại, kể cả yêu và lấy sai người, con có thể dựa vào mẹ khi con mỏi. Mẹ luôn bên con dù cả thế giới có quay lưng lại với con”. Em sợ con bé không có chốn mong về khi buồn rầu. Phải làm sao? Nhưng em còn níu lấy cuộc hôn nhân này làm gì? Để con gái em có bố ư? Liệu có đúng?
Em thật sự biết mình đang tàn nhẫn với bản thân nhưng em vẫn làm. Em sẽ chết, nhưng không phải bây giờ. Vì còn nhiều người khổ cực hơn em vẫn mạnh mẽ sống. Em không thể bỏ mạng sống vì 1 điều vốn dĩ đã là vô nghĩa.
cfsmedonthan