Em năm nay 20 tuổi có thai được 3 tháng, cũng là cả tuổi thơ bị bạo hành, chứng kiến nó, sau cùng là sự bỏ rơi của chính cha mẹ ruột, nước mắt nỗi đau không thể đo đếm, tổn thương cũng hình thành.
- Hạnh phúc đó ngắn ngủi chẳng tày gang
- Nên vứt bỏ hay chịu đựng vì con và lựa chọn nào tốt ?!
- Em hối hận muốn bỏ con ra đi
Em sợ con trai,sợ sự phản bội hay lừa dối hay nói đúng hơn là sợ yêu thương. Lúc em tuyệt vọng nhất là lúc anh đến bên em, anh có con riêng, lúc đó em cũng không xác định nhưng cái hôm em gặp gia đình anh, chúng em có thai. Anh không chấp nhận vì anh chưa muốn có bắt đầu mới, anh nói hoàn cảnh em không tốt, cha mẹ em cũng nói không liên quan. 1 mình trên Hà Nội bươn chải, dành giụm cũng không được bao thì theo em lên viện hết, trong tay không có tiền lo cho con, bữa no bữa đói.
Trình độ em không cao lại không có giấy tờ chỉ làm bốc vác đồng lương ít ỏi, có đêm bụng đau quặn nghĩ mà thương con. Mọi người ai cũng nói em chơi bời mà không biết xử lý, chẳng ai ngu như mày, chúng nó đi với chục đứa có con phá có phải còn là phụ nữ không. Chứ mày sinh con ra nuôi mày không nổi nói gì sinh con cũng phải 30-40 tr, em chỉ nói em không thích con em bị bỏ rơi như em, em cũng không thích giết sinh mạng đứa trẻ không có lỗi.
Em được coi là đứa ngang ngược, bố láo, mất dạy. Em chỉ xót con em, chắc nó nghe được, nạo phá thai liệu em còn được làm mẹ, em khóc nhiều lắm, cũng muốn nghỉ làm vì vất mà áp lực khinh khi. Em rất muốn có 1 công việc, đi làm, sinh con nuôi con ở bên con, nên em rất sợ gửi con, mong mọi người giúp đỡ!
Bình luận bị đóng