Em, 20 tuổi trải qua bao nhiêu năm tháng đi học vẫn chưa phụ giúp được ba mẹ gì cả. Muốn được học đại học nên cũng bươn chải đi làm đi học nhưng sức khỏe kém. Làm đến khuya về thì sáng lại đi học không nổi.
Dần dần em đành phải gác ước mơ đại học sang một bên, đi làm thêm kiếm tiền nuôi bản thân. Học cái bằng ngoại ngữ và tin học để sau cũng ráng có được công việc ổn định. Em thuộc típ người tin người đến mức mê muội, ai nói gì hứa gì cũng tin. Em biết mình như vậy là thiệt thòi, nhưng nghĩ vậy thôi chứ không sửa được. Bởi vậy, trong tình yêu em luôn là người dành lấy đau khổ và thất vọng. Gần đây nhất là người đó theo đuổi em, tỏ tình với em. Em ở xa nhà, ít bạn bè lại hay cảm thấy cô đơn, anh lại nhiệt tình nên đồng ý quen.
Được một thời gian, em thấy quen nhau nhưng lại hay bất đồng quan điểm, và đặc biệt là anh ấy lăng nhăng đi chơi hẹn hò với biết bao nhiêu người nữa khi đang quen em. Em thất vọng lắm, cùng thời điểm đó, em phát hiện ra, mình có thai, của người mà mình đang định chia tay. Anh ta biết, kêu em bỏ đi, nhưng em không đồng ý và trách anh ta không có trách nhiệm.

Em đã quyết định cắt đứt với anh ta
Rồi càng ngày càng vô tâm lạnh nhạt, đi chơi đi nhậu gái gú suốt chẳng lo đi làm. Chẳng thèm qua thăm em hay gọi cho em một cuộc điện thoại. Trước đó vài ngày anh ta đòi lại 150.000đ tiền khám thai, đòi lại cái điện thoại cùi không đáng 100k rồi không nói năng gì nữa. Em bất mãn, chán nản nên nhắn tin nói một lần với anh ta rồi cắt đứt mọi liên lạc.
Giờ em lo lắng cho tương lai quá, ba mẹ em biết chắc buồn lắm, vì mẹ em kì vọng vào em rất nhiều. Một mình em thật sự không ổn, vấn đề tài chính và vấn đề xã hội nó rất nặng nề trên vai em. Trẻ người non dạ, em thật đáng trách, em thấy mình có lỗi nhiều lắm.
Cfsmedonthan