Em không muốn nói đến lý do nữa bởi vì nó đã là quá khứ và điều không tốt đẹp ta không nên nhớ và nhắc hoặc than vãn về nó. Điều em muốn chia sẻ ở đây là gì? Đó là em đã vượt qua giai đoạn khó khăn trong cuộc đời như thế nào? Em là Singlemom đấy nhưng em không gục ngã.
-> Mẹ đơn thân à! Đừng có vì cô đơn quá mà làm khổ mình khổ con một lần nữa nhé.
Dù vì bất kỳ lý do gì thì đến giờ em làm single mom gần như là 7 năm rồi ạ và tin ở đây hội mình cũng vì nhiều lý do mà thành single mom. Em sinh con khá sớm cụ thể là em sinh năm 1990 và con gái em sinh năm 2011 ạ. Em cũng đã từng chẳng có miếng ăn đủ no cho bản thân. Em may mắn vì khi con còn nhỏ luôn có ông bà ngoại chăm sóc giúp đỡ nên chỉ việc lăn lộn kiếm tiền thôi.
Thời buổi khó khăn xin được 1 công việc tốt (công việc tốt là công việc làm hành chính, văn phòng) thật sự khó khăn và xa vời với em (vì tiền không có mối quan hệ cũng không ạ). Nhưng em chưa bao giờ than vãn hay đăng tin kêu gọi giúp đỡ (cái này em xin lỗi nếu như nhỡ có mom nào phật ý ạ, nhưng đây là điều thật lòng ) bởi em nghĩ có sức khỏe thì cố gắng chịu khó cứ kiếm được tiền đủ ăn đủ tiêu đã mà không phải xin ai.
Em vay bác em được 1 triệu rồi khăn gói lên đường vào khu công nghiệp xin làm công nhân (1tr để ăn, tiêu đến ngày lĩnh lương , nói chung 1 tháng tất cả chi tiêu chỉ 1 triệu). Em làm công nhân điện tử lương khá cao nếu chịu khó tăng ca phụ cấp nọ kia tháng ít cũng được 6 triệu, nhiều khi được cả 8 triệu. Đấy cứ chịu khó chả bao giờ chết đói, từng ấy lương tiết kiệm tháng gửi cho con 2 triệu tiền sữa. Em chi tiêu nhiều cũng chỉ hơn 1 triệu hoặc 2 triệu mỗi tháng vẫn tiết kiện được khoảng 2 triệu là ít.
Cứ cố gắng khi tích cóp được chút rồi em xin phép bố mẹ lên Hà Nội, dành tiền đi học thêm tiếng anh ạ. Em giờ thì chẳng có chứng chỉ hay văn bằng gì về ngoại ngữ cả, nhưng đã làm việc với các bạn nước ngoài khá lâu rồi. Lên Hà Nội xin đi học thêm tiếng anh, không có tiền đi học các trung tâm tốt chỉ xin học 1 khoá do thầy người Việt dạy thêm. Em nhớ lúc đó em học khoá này là giá 1,5 triệu nhưng sau đó nói chuyện thì biết thầy lại cùng quê và do hoàn cảnh khó khăn nên thầy cũng không lấy học phí cơ. Sau này ngại nên cũng chỉ dám học 1 khoá và không học thêm gì nữa.
Rồi em xin đi làm đủ mọi việc vừa học vừa làm. Các công việc em đã từng làm như: bán hàng thuê, thu ngân, phụ làm việc ở trường học , nhặt bóng golf …. nói chung rất nhiều việc miễn sao có tiền và có dư thời gian để học). Em cày cục học tiếng anh và sau đó may mắn cũng mỉm cười em bắt đầu xin được 1 công việc hành chính (nhưng lương khá thấp) công ty xây dựng ạ. Và may mắn sao sếp phỏng vấn tiếng anh sếp nói cô này tiếng anh ok và đã tạo điều kiện cho đi làm dự án. Cái này công ty của em liên danh với nước ngoài làm nhà thầu dự án lớn nhưng dự án thì lại không ở Việt Nan mà bên Lào.
Em không suy nghĩ do dự gì xung phong xin đi làm dự án (vì mức lương quá tốt lúc đó sếp offer mức lương của em nếu qua đó sẽ là 1,100$ , mọi chi phí sinh hoạt công ty lo hết, em hưởng nguyên mức lương đó) . Em quyết tâm lên đường vì phải kiếm tiền cho con cuộc sống tươi đẹp hơn. Em giấu bố mẹ gia đình vì nghe nói đi Lào bố mẹ em sẽ kịch liệt phản đối. Nhưng mà cơ hội không có nhiều và em cũng còn may mắn có cơ hội kiếm được chút vốn.
Em đi 2 năm cũng tiết kiệm được kha khá rồi con cũng lớn và cần mẹ hơn nên em quyết định về ở gần con để 2 mẹ con có nhau, chăm lo cho nhau. Thành quả em đạt được ở đây là gì? Là em đã tự mua cho 2 mẹ con 1 căn hộ nhỏ nhỏ có chỗ chui ra chui vào (nói chung khi nói em mua nhà nhiều lời đồn đại rằng chắc cặp đại gia nó mua cho đây) nhưng thật sự em cái giá đánh đổi là cả quá trình làm việc không ngừng , đến nỗi khi em về Việt Nam không ai nhận ra em nữa vì nhan sắc phải tàn (khí hậu bên Lào nắng và nóng, rồi công trường bụi bẩn ) Thật sự em già đi quá nhiều không ai nói em sinh năm 90.
Nhưng thôi mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa các mom à. Nhìn con lớn lên, bình yên đối với em là quá đủ ạ. Em chưa từng có ý nghĩ sẽ lấy chồng. Ai cũng có quyền được mưu cầu hạnh phúc, nhưng bởi trải qua quá nhiều đau thương trong cuộc sống cho nên giờ cảm giác chai sạn chẳng thể mở lòng ra được.
Em chia sẻ nhiều quá rồi nhưng mục đích là em mong các mom hãy mạnh mẽ vượt qua giai đoạn khó khăn, cố gắng học hỏi hơn nữa (đặc biệt cố gắng học tiếng anh). Hãy nhìn về phía trước chứ đừng ngoảnh lại phía sau.
Medonthan!