Em năm nay 25t hiện đang là giáo viên tại Lâm Đồng. Em sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Ngay từ nhỏ em đã thường xuyên chứng kiến và là nạn nhân của những trận bạo hành gia đình.
Bố em ngoại tình, luôn đánh đập mẹ con em. Mẹ vì thương chị em em mà nhẫn nhịn cho tới bây giờ. Em không còn nhớ nổi mình đã trải qua những năm tháng ấy như thế nào. Nhưng có những việc có lẽ cả đời này em cũng không thể nào quên được. Năm ấy em mới tròn 5 tuổi, bố đánh và đuổi mẹ đi, dắt gái về nhà và bắt em phải gọi là mẹ, em không gọi vì vậy bố đã đánh em, nhốt em và em trai 3t trong nhà. 2 ngày ròng rã không được ăn hàng xóm thì ở khá xa( vì là nông thôn) tới khi không chịu nổi nữa 2 chị em tìm cách thoát ra khỏi nhà bằng lỗ nhỏ của chó.
Rồi bố em đi tù vì bài bạc. 6 năm sau trở về thảm cảnh lại tiếp tục tái diễn trong gia đình. Nhưng mẹ và tụi em vẫn chịu đựng cho đến gần đây. Em đi dạy ở gần nhà, 6 năm học xa nhà em không thể tưởng tượng được những gì mẹ và em trai phải chịu đựng. Em nghĩ, ngay bây giờ, ngay lúc này em phải giải thoát mẹ em khỏi người cha ấy. Và em đã giúp mẹ làm đơn. Chụp những thương tích và giấy chứng thương nhờ toà giải quyết. Thủ tục li hôn xong. Mẹ con em chuyển đi, nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Bố em gặp hiệu trưởng trường em bịa đặt rằng em ép mẹ li hôn, xúi giục làm gia đình chia cắt và có thể đã hối lộ HT.
Bố em muốn em bị đuổi việc nếu như mẹ em không quay về. Thực sự là em không sợ cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng mẹ em nghĩ khác em. Sợ em bị đuổi việc, sợ em trai không thể dựng vợ gả chồng nên mẹ e quyết định trở lại căn nhà đó. Chị em em ở riêng. Em nghĩ còn quá nhiều chuyện mà em không thể kể hết một lúc được. Em cũng trải qua một mối tình thời đại học kết thúc chóng vánh ngay khi em tưởng rằng em đã tìm được hạnh phúc của đời mình. Em phát hiện ra anh ta không tốt đẹp như em tưởng. Chúng em chia tay.
Từ đó đến nay em không quen thêm ai và cũng có thể do em quá nhiều điều tiếng (bố em đi rêu rao khắp nơi) nên không ai quen em. Nhưng em không muốn lập gia đình. Em quá sợ hãi và ám ảnh cuộc sống ấy. Em muốn chờ khi nhà cửa kinh tế ổn định em sẽ làm một người mẹ đơn thân. Ngặt nỗi nghề của em rất khó. Em quyết tâm mất việc em cũng sẽ làm một người mẹ mà không cần cưới xin gì. Các mẹ có thể cho em một lời khuyên được không?
Cfsmedonthan