Lúc mới quen anh là 1 người tốt sống có trách nhiệm tính tình vui vẻ, tuy nhỏ hơn mình 4 tuổi nhưng nhìn anh rất cứng cáp , đâu ai ngờ 1 ngày mình hối hận. Anh ấy luôn lo lắng quan tâm mình , mình nghĩ đây là hạnh phúc mình thật sự hạnh phúc . Nhưng không lâu mình có bầu cũng là lúc 2 đứa được gia đình bên anh nhìn nhận . mình là người vn con anh là người nước ngoài.
- Nhìn thấy con lớn lên từng ngày tôi hạnh phúc, dù anh từ chối máu mủ.
- Tôi cố gắng sống vui vì con nhưng thật sự nhiều áp lực… !
- Đâu là thiên đường, đâu là địa ngục của hôn nhân ?
Lúc này 2 đứa đi làm giấy kết hôn, rồi chuyển về nhà ba má anh sống cùng, được gia đình anh nhìn nhận lại đang có thai còn gì vui hơn nữa, nhưng khi chuyển về ở chung anh bắt đầu lộ hết con người thật của anh . Mình không đi làm ở nhà , hàng ngày cùng anh đi đến công ty của ba mẹ anh ngồi đó giúp được gì thì giúp. Không giúp được gì thì ngồi chơi. Mình thật ngại vì chưa bít tiếng nhiều đành cam chịu thôi.
Rồi cũng quen dần nhưng anh lại là người ích kỷ vô cùng. 2 vợ chồng mình sống làm công cho ba mẹ chồng. Chưa đến tháng đã hết tiền. Hết lại ứng lương và cuộc sống này đã quá quen với tất cả mọi người trong gia đình. Có tiền lương hay anh ra ngoài làm thêm cũng có khá nhiều tiền. Nhưng chưa bao giờ anh hỏi thăm mình cần gì không ? Hay tự ý cho vợ vài trăm xài hay thích ăn thích mua gì cũng được. tất cả mình giống như con lật đật. ăn sáng trưa tối anh điều mua cho ăn . Có hôm mẹ a nấu bữa tối thì cùng ăn ở nhà chưa bao gìờ anh hỏi em muốn ăn gì ? Hay em muốn ăn món đó thì anh cũng không đưa em đi ăn. Có tiền anh đi nhậu với bạn bè .
Khi đói mình điện thoại anh thì anh mua không được thì thôi, có nhiều khi vợ chồng giân nhau là ngày hôm đó tất cả em phải lo cho mình cái ăn. Chứ anh không hề mua về. Sau này bít tính anh như vậy. Em luôn thủ rau củ trong nhà. bây giờ con đã 2 tuổi rồi. Có phải em đã sai lầm. Anh cưng con nhưng còn vợ chưa 1 lần anh quan tâm hỏi han . Tất cả là 1 cuộc sống như địa ngục. Mình bất mãn xin tiền chồng xài mà anh cho ít cho nhưng không vui vẻ . Anh hái a quýt, mình không bít chuyện gì thì hỏi anh quay ra hét to tiếng . người ta không bít tưởng đâu 2 vợ chồng cãi nhau. Chấp nhận vì con thêm ngày nào bít ngày đó .
Con sanh ra không theo mẹ. 2 năm nay tìm mọi cách lo cho con cùng về với mình nhưng không có cách nào. Làm giấy tờ cho con họ bắt buộc phải có chữ ký của ba nóthế là mình cam chịu. Vì con trong đầu thật sự muốn bỏ anh đi từ lâu. Bíết tính khí anh giờ đây hoàn toàn xa lạ. Thật sự không còn cách nào cảm hóa con người anh? Nhỏ nhẹ ngọt ngào cũng không lay chuyển anh được không trả lời to tiếng thì anh im lặng. Mình mệt lắm khi luôn phải đấu tranh cho có tinh thần để sống vì con. Anh không có gái gú, chỉ ham nhậu. Tiền có anh thủ quỹ riêng. Là vợ mình không có quyền gì. Không được nắm giữ bất kỳ cái gì.
Mình hối hận hối hận lắm. giờ muốn bỏ con lại cho anh nuôi dù sao con cũng mang quốc tịch của anh. Gia đình lại khá đủ điều kiện để lo cho con . Thật không sao bước đi được ra khỏi cánh cửa nhà, nếu bước ra được khỏi cuộc đời anh mình sẽ nhẹ nhõm giống như được thoát khỏi gánh nặng 100kg. Giờ im lặng chỉ bít nhìn con im lặng, chỉ mong cuộc sống nhẹ nhàng 1 chút. chỉ có rời xa anh mới thật sự vui vẻ. Còn con mình sau này sẽ không có cơ hội gặp lại. Hối hận có thể sau này con có trách mẹ ích kỷ vì bản thân mẹ không chịu an phận làm con lật đật , sai lầm mẹ đang trả giá ?.
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng