20 tuổi có lẽ là cái tuổi đáng nhớ nhất của cuộc đời em. Em được đặt chân lên 1 đất nước mới, 1 cuộc sống mới. Sang đấy với bao nhiêu điều mới lạ rồi em gặp anh ý. Cả 2 đã có những kỉ niệm đẹp bên nhau, cùng nhau đi chơi, cùng nhau nắm tay đi dọc con sông, cùng nhau hứa hẹn 1 tương lai tươi sáng nhưng tất cả chỉ là lừa dối.
- Chỉ mới có 1 tí sóng gió mà anh đã không thể bảo vệ mẹ con em
- Chọn lấy anh là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi
- 365 ngày thiếu vắng tình cha
Quen nhau được 2 tháng thì em biết mình có thai. Lúc đấy em nói anh nghe thì anh bắt em phải bỏ vì 2 đứa đang ở nước ngoài anh đi học còn em đi làm không thể để được. Anh bắt em mua thuốc tự phá thai vì không thể đi phá ở bệnh viện. Lúc em phát hiện có thai chắc lúc đó đã được tầm 3 tuần rồi. Lúc đấy em rất sợ, đã mua thuốc phá thai và định uống nhưng lương tâm em không cho phép làm điều đó. Anh biết em không phá nên từ đó bơ em luôn, không 1 lời hỏi thăm.
Trong khi đó em vẫn ngu ngốc quan tâm anh ta. Anh ta cần gì thì em vẫn mua cho, quần áo giày dép anh ta mặc đều là em mua ( em bán quần áo onl bên nước ngoài ). Nhiều hôm anh ta đi làm về muộn em còn nấu cơm mang cho. Anh ta đi học không có tiền đóng học em cũng lo cho vì em nghĩ có 1 ngày nào đó anh ta sẽ đổi ý. Một mình nơi đất khách quê người, mang thai nhưng cũng không dám nói vì sợ mọi người biết rồi công ty biết sẽ đuổi việc sớm, lại càng không dám nói cho gia đình biết sợ mọi người vì em mà lo lắng.
Cũng may em mang thai em không bị nghén chỉ thèm ngủ thôi. Em mang thai nhưng hay mặc quần áo rộng đi làm nên không ai biết. Tới tháng thứ 5 em quyết định tự đặt vé máy bay về nước. Tất nhiên là em đòi về nước thì công ty sẽ biết. Họ giận em lắm họ nói sẽ nói với trường anh ta nhưng em không cho nói. Em sợ vì em mà anh ta bị đuổi học. Ngày em về anh ta không hỏi thăm lại còn công khai đăng ảnh đi chơi với người yêu mới. Lúc đấy em hận lắm em luôn làm mọi thứ tốt đẹp cho anh ta vậy mà anh ta lại phũ với em như thế.

Vì dại khờ nên em mới nhận hết đắng cay
20h30 em đã có mặt ở việt nam. Khi bước ra cứ ngỡ sẽ không có ai nhưng không ngờ công ty lại báo cho chị gái và bác. Mọi người bắt em phá bỏ đứa bé vì tương lai em còn dài mà thằng bố nó còn không nhận con thì để làm gì. Em bất chấp tất cả giữ lại đứa nhỏ, sống dựa dẫm vào anh chị họ. Em về nước được 10 ngày thì hắn về việt nam. Rồi em xuống nhà hắn có việc, 1 phần cũng muốn gặp hắn nói chuyện cho rõ ràng.
Bố anh ta là công chức về hưu, mẹ là hiệu trưởng mầm non, chồng chị gái làm công an, em gái làm bác sĩ, nói chung là con nhà gia giáo. Lúc em xuống hắn trốn không dám gặp em và lúc đấy em mới biết được sự thật là hắn đã có vợ con ở nhà. Mẹ hắn còn xin em đừng làm to chuyện vì gia đình nhà hắn là gia đình gia giáo, sợ hàng xóm cười chê. Mẹ anh ta kêu em là sẽ nhận em là con nuôi và nhận cháu. Lúc đấy em ngây ngại tin gia đình nó. Nhưng gia đình nó khốn nạn lắm, em mang thai nó không gọi điện hỏi thăm, ngày em sinh em thông báo gọi nó còn không nghe.
Từ đấy em cũng không thèm liên lạc với cái gia đình vô đạo đức đấy nữa ( con nhà gia giáo mà như thế đấy sống không có tâm không có đức ). Em còn nói thêm là anh ta về việt nam để li hôn với vợ và kết hôn với 1 chị bên kia để lấy cái vida vĩnh trú để được ở lại nước ngoài. Giờ đây con em được 8t rồi. Em cũng đã có 1 cuộc sống tốt. Vì muốn con sống tốt lên em phải xa con. Giờ em hối hận lắm. Giá như thời gian quay trở lại, dù cuộc sống có khó khăn vất vả như thế nào, em cũng cho con ở cùng nhưng điều đó giờ không thể nữa rồi.
Em không biết 2 chị có đọc đọc bài này hay không nhưng nếu đọc được thì hãy nhớ sống trên đời có nhân quả cả thôi. Gia đình em tuy không gia giáo như gia đình chị nhưng ít ra sống còn có tâm có đức, cái chữ tâm nhà chị treo ở giữa bàn thờ ý tháo ra đi chị ạ. Gia đình chị giả tạo lắm.
cfsmedonthan!