Chào các mẹ, nay khoẻ – rỗi nên chia sẻ. Tới nay em bầu cũng được 4 tháng rồi mà chả lên 1kg nào luôn. Cũng bị ngén nhẹ 3 tháng đầu, cũng ráng ăn uống mà tạng người nó cứ y nguyên, chỉ có cái eo con kiến là mất thành ra eo bánh ú thôi. Gần 19 tuổi em đón nhận con đến một cách bình thản…Công việc đang có thu nhập ổn định, bỗng khi đang học nhận được tin báo bị cắt giảm nhân sự, xin hết lời để được ở lại làm việc nhưng chỗ làm em của em thua lỗ không cầm cự trả được lương nữa.
Trước đó, em báo tin thì cha đứa bé nói hết lời khuyên răng, thủ thỉ nào là “tương lai em-anh chưa đủ điều kiện kinh tế…” xin em bỏ đi, còn em thì cứ bình thản như chả có gì, không oán trách, không đổ lỗi. Vậy mà mất công việc em đã bật khóc. Em rời Sài Gòn về nhà ở tỉnh, em nói với mẹ, mẹ thương trách vài câu rồi động viên em giữ sức khoẻ sinh bé. Từ lúc con được 8 tuần tuổi đến giờ là 17 tuần, em và anh ấy cũng không còn nói chuyện hay giữ liên lạc.
Thật ra, anh ấy có dự định, đi định cư nước ngoài từ lâu rồi, đến phút cuối em mới biết và hiểu em chỉ làm cản bước đường sự nghiệp của ảnh nên em lặng lẽ buông bỏ. Ai nói em dễ dãi, hay loại này kia em cũng chịu nhưng giữa em và ảnh chỉ tồn tại thứ tình cảm cảm mến, tôn trọng chứ không phải tình yêu khi đến với nhau và cho đến tận lúc rời xa. Em thuộc loạn con gái tính cách mạnh mẽ, cá tính nên không ngộ nhận như nhiều người. Em đủ nhận ra rằng mình có gồng lên, gượng ép 1 cái giấy Đăng ký kết hôn hay một cái đám cưới chỉ làm tốn thời gian và chai sạn đi cảm xúc của đối phương thôi. Vì rằng tụi em tình cảm chưa đủ lớn để gây dựng một hạnh phúc gia đình.
Dù rằng tụi em có chung hoàn cảnh, ba mẹ ly dị từ bé, lớn lên đều vấn vả kiếm tiền như nhau. Nhưng e và a ấy chưa ai sẵn sàng cho cuộc sống mới. Còn em tin con đến là duyên nợ, con có quyền được sống và mưu cầu hạnh phúc. Con e lớn lên cần có đủ tình yêu của cả cha, lẫn mẹ để hoàn thiện về mọi mặt…à không đứa trẻ nào cũng vậy nào riêng ai. Nhưng nếu e đủ 1 biển cả bình yên, một trái tim đầy yêu thương không oán trách, thù hằn nơi tâm hồn…thì bé sẽ lớn lên cảm nhận được thôi phải không ạ? Nhiều chị/em vẫn lên page mẹ đơn thân dãi bầy tâm sự nhưng em nhìn thấy trong đấy đầy sự oán hờn, đổ lỗi? Nhưng xin các chị/em tĩnh tâm lại nhìn nhận lại chính mình, hãy soi chiếu lại vì đâu mà sự khổ đau, mệt mỏi, tủi hờn này đến với mình?
Do chính bản thân chúng ta thu hút nó đến thôi phải ko ạ? Không đủ bản lĩnh, không đủ cương quyết vượt qua sự tò mò, qua bản năng và cả những lời nói dối “có cánh”. Em vẫn sẽ tôn trọng, vẫn sẽ để con nhận cha, vẫn sẽ tạo điều kiện nếu 1 ngày anh ấy muốn nhận con. Em may mắn có mẹ bao bọc, có hàng xóm ai biết chuyện cũng thương, động viên vì ai cũng hiểu đến luận nhân quả-vô thường trong nhà Phật. Khi con người ta có xu hướng chọn và làm bất cứ việc gì vì chính bản thân và là vì được Là Chính Mình thì họ sẽ không còn Nhu Cầu oán trách và đổ lỗi cho ai khác!
Chúc cả nhà ăn lễ vui .
#cfsmedonthan