“Tớ biết hết, bố chẳng thương tớ, bố chỉ có em Q với chị N thôi. Nếu lần sau bố tớ bảo đón, tớ sẽ không về nữa” – Nghe con nói chuyện với bạn mà mình vừa buồn vừa thương con.
-> Nếu không cho con được một người ba tốt thì mẹ chọn cách từ bỏ
Buồn quá các mom ạ. Mình ly hôn đến bây giờ đã được 7 năm rồi. Bố của con mình đã lấy vợ mới và mới sinh em bé. Vợ hắn có 1 đứa con riêng hơn bé nhà mình 2 tuổi. 1 tháng hắn vẫn đến đón con về chơi một ngày. Ngày ra tòa hắn nói với tòa là không đủ khả năng để chu cấp cho con, và cứ thế 7 năm rồi không được một đồng nào nuôi bé con nhà mình cả.
Chuyện chẳng có gì đáng nói, vì dù sao cũng đã qua lâu rồi. Nhưng dạo gần đây, sinh em bé mới, lại hay đón con riêng của vợ về nên cũng thỉnh thoảng đến đón bé nhà mình về đấy chơi cùng. Mình thì không bao giờ ngăn cấm bố con gặp nhau, vì mình nghĩ con mình thiệt thòi nhiều thứ quá rồi. Vậy mà hôm nay, vô tình mình nghe thấy bé con nhà mình ngồi nói chuyện với bé hàng xóm (bố mẹ bé đấy cũng ly hôn).
Bé nhà mình kể là khi bố đón về bà nội và bố cứ bắt bé nhà mình phải hỏi han bé con riêng của vợ hắn, là ăn gì, uống gì không. Rồi con bé kia trả lời bé nhà mình là “người ta thích uống gì thì kệ người ta hỏi gì hỏi lắm vậy”, rồi lúc bố đưa 2 chị em đi ăn sáng cũng chỉ hỏi bé con riêng kia ăn gì, có nóng không mà không quan tâm đến con mình muốn ăn gì. Bé nhà mình đã thốt lên một câu là “chị ý ăn gì là tớ phải ăn cái ấy”.Đây là câu chuyện bé nhà mình kể, không phải kể với mình, mà là ngồi chơi đồ hàng xong 2 đứa trẻ nói chuyện với nhau.
Mình thật sự vừa tức vừa buồn các mom ạ, cảm giác khó chịu cùng cực. Đã không nuôi nấng chăm sóc con được ngày nào, bé con nhà mình ở nhà được mình và ông bà ngoại, các bác yêu quý bao nhiêu, thì về bên đấy lại ấm ức bấy nhiêu. Hay tại mình suy nghĩ nhiều quá mà nghĩ lung tung. Bé nhà mình đã thốt lên rằng “tớ biết hết, bố chẳng thương tớ, bố chỉ có em Q với chị N thôi, nếu lần sau bố tớ bảo đón, tớ sẽ không về nữa”
Vừa thương con mà lại vừa thấy tội.
Medonthan!