Chào các mẹ đơn thân, không biết em có phải bà mẹ trẻ nhất của nhóm không, dù có trẻ hay đã có tuổi nhưng e nghĩ những cay đắng, mặn nhạt em đã trải đủ rồi, hiện tại em đã đủ bình tĩnh để kể ra cũng như trải lòng cho mọi người, để giải toả cho chính bản thân mình – em năm nay mới bước sang tuổi 21, em lấy chồng năm 20 tuổi, chồng em hơn em 7 tuổi, và bọn em cũng có bao nhiêu năm yêu nhau…
Chứ không hề giống các cuộc tình chớp nhoáng của thanh niên trẻ bây giờ – gia đình chồng em neo người, chỉ có bố mẹ chồng và chồng, chồng em là con trai duy nhất trong nhà. dù năm nay đã 29 tuổi nhưng 25 năm qua, chồng em sống rất khổ, bởi gia đình nhà chồng ngày đó cũng không khá giả gì- nhưng cũng chính vì là con trai duy nhất, nên cho dù có trong hoàn cảnh khó khăn đến cỡ nào, ba me chồng em vẫn chiều chồng em hết mực, có một thì vay để cho con 2, có lẽ chính điều này chồng em đã quen thói được nuôi chiều – nói ra cũng không ngại vì các mẹ cũng không biết em là ai, năm nay 29 tuổi nhưng bố chồng em có dính dáng đến pháp luật 25 năm, vậy là ngay từ khi chồng e còn nhỏ đã thiếu vắng cả bố lẫn mẹ ( mẹ 15 năm xa nhà theo bố ) – mẹ chồng em rất giỏi, điều đấy e công nhận, vì chồng, vì con, khi đi theo chồng đi xa bỏ lại con ở nhà cùng với bà nội, rồi cho đến khi chồng sa vào vòng lao lí, bà 1 mình vừa lo cho chồng, vừa chăm nuôi dậy con, dù vất vả nhưng con trai bà cũng bằng bạn bằng bè, không quá thiếu thốn bấ kì một vật chất gì – mặc dù được chiều chuộng, nhưng lí do để em quyết định cưới anh ấy bởi đức tính chăm chỉ, chồng em rất chăm, em yêu a ấy bởi sự thật thà và chăm chỉ, và bởi vậy dù còn trẻ nhưng sau một thời gian yêu nhau và tìm hiểu, em quyết định tiến đến hôn nhân, và điều nguyên nhân thúc đẩy em chính là sinh linh bé nhỏ trong bụng – 20 tuổi, bước chân lên xe hoa, cứ ngỡ rằng mình có tất cả, gia đình nhà mẹ đẻ em thuộc dạng trung bình khá, gia đình nhà chồng sau khi cải tạo cũng đã có cuộc sống ấm no hơn, sung túc hơn, đầy đủ hơn.. Em tưởng rằng có một người chồng yêu mình, chăm ngoan, .. Em tưởng rằng em có tất cả..
Và rồi giờ em ngồi đây, viết những dòng tâm sự này… Bởi em đã sai Sức khoẻ của em không được tốt các mẹ ạ, là e k tốt với con, em từng một lần doạ sẩy và 2 lần doạ sinh non, dù em đã kiêng không hề quan hệ vợ chồng nhưng những áp lực khi bị gia đình chồng chèn ép, chửi bới, bị chồng đánh đập làm em không thể ngừng suy nghĩ, không thể giải toả cho ai, cũng không thể xách ngay quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ, và lúc đấy em quyết định dù đang bụng mang dạ chửa, bụng to vượt mặt nhưng em quyết định đi làm, quyết định ra đường kiếm tiền, để đủ lo cho bản thân, để mỗi ngày không phải ngửa tay lấy tiền ăn sáng. Cũng từ lúc đó, em nhận được 1 chút sự tôn trọng từ chồng mình, dù cuộc sống vẫn không em ấm thêm là bao, nhưng ít ra em cũng còn tia hy vọng bởi đứa con trong bụng đang thôi thúc em: phải cố gắng – và cuối cùng cũng đến ngày em hạ sinh cháu trai nhỏ bé, con em đẹp lắm các mẹ ạ. Sau bao ngày chờ đợi và đong đếm từng cơn đau, em quyết định đẻ mổ để an toàn cho cả mẹ và con..
Ngỡ tưởng đứa con trai bé bỏng sẽ giúp em có cuộc sống tốt hơn.. Nhưng lại 1 lần nữa, em tự đẩy mình xuống vực thẳm của sự hy vọng – 9 tháng mang nặng đẻ đau, vết mổ còn chưa khô, em đã bị chồng đánh đập, nói ra chắc các mẹ sẽ cười sặc sụa mất, lí do rất đơn giản bởi nửa đêm em nhơ chồng xuống lấy cho cháu túi sữa mẹ cháu đã cố vắt để bảo quản trong tủ lạnh, và nhờ vậy, trong một đêm , vừa bế con, em vừa bị chồng dần cho 2 trận, dù mẹ chồng chứng kiến, nhưng cũng chỉ vẫn câu nói quen thuộc: PHẢI THƯƠNG CHỒNG, đêm tối lạnh như thế này bắt chồng xuống lấy nó ốm thì sao.. Em nghe cong mà quặn lòng, đau đớn không để đâu cho hết, chỉ biết ngậm ngùi suy nghĩ: đúng là khác máu tanh lòng, không chỉ có chồng, cả bố chồng cũng không quên góp phần ” vung chân múa tay ” , em không biết sống sao với gia đình chồng như thế nào chồng vũ phu, bố chồng nghiện rượu, mẹ chồng soi mói, em phải sống sao khi ngay cả khi cơn đau ập đến, ngay cả khi tính mạng con em đang ngàn cân treo sợi tóc mà bố chồng vẫn có thể nói e giả vờ đau bụng để… Trốn việc nhà. Em không biết sống sao với người chồng khi vợ kêu đau đớn lại có thể tanh lòng nói m: mày đẻ mổ chứ đẻ thường đâu mà kêu đau đẻ.. Em càng không biết sống sao khi mẹ chồng luôn sau lưng soi mói , nói xấu em với chồng
Kkể từ giây phút này, cái suy nghĩ trở thành bà mẹ đơn thân luôn thôi thúc em, đu vừa đẻ hay từ lúc bụng chừa to vượt mặt, em đều làm, làm cật lực, em muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để con em có cuộc sống tốt, có một cuộc sống đầy đủ, có một cuộc sống không thua bạn bè, em không cần người chồng không tiếc vài trục triệu tiêu pha sắm sửa cho bản thân, nhưng lại tiếc con bịch bỉm, em không tiếc bố chồng xông vào đánh con dâu, càng không tiếc bà mẹ chồng khác máu tanh lòng kia hiện giờ, em đã đủ tự tin và viết một lá đơn cho chồng và con e mới năm tháng, em đã đơn phương xin li hôn, được toà án chấp nhận và bảo vệ, dù cuộc sống trước mắt e thấy đầy khó khăn và trông gai, nhưng vì con, vì con, em sẽ cố gắng …. Cảm ơn các mẹ đã nghe em lải nhải, chỉ là 1 chút chua xót trong lòng em bộc bạch ra. những phần còn lại, em xin giữ trong lòng, bởi có đau đớn, có vấp ngã mới làm em nghị lực và kiêng cường bất khuất hơn để lo cho con một cuộc sống sung túc.
cfsmedonthan