Chẳng có người đàn bà nào muốn mình phải mạnh mẽ. Ẩn sau những người đàn bà mạnh mẽ cá tính lại là những tâm hồn mong manh nhạy cảm. Chỉ là họ phải cố mạnh mẽ để đứng trước những bão giông cuộc đời.
- Trải qua giông bão, tôi tin hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi
- Em đã lầm tin anh
- Tôi lạc lõng giữa sài thành rộng lớn
Sáng nay trong lúc chờ cậu con trai làm bữa sáng ăn sáng trước khi đi học tôi lướt qua fb 1 chút. Nói thật tôi cũng trẻ thôi nhưng tôi không dùng mạng xã hội nhiều nên mỗi ngày tôi chỉ lướt qua để nắm tình hình những người tôi quan tâm. Vô tình tôi thấy cô bạn tôi chia sẻ ảnh chụp lại status và cmt của mọi người trong 1 group đàn ông Việt. Câu hỏi đặt ra là ” Có ai có đủ can đảm để lấy 1 người mẹ đơn thân có chồng hoặc không cần chồng nhưng có con và đủ bao dung để nuôi con của người khác không?” . Và 90% cmt trả lời là không với những từ ngữ tục tĩu chẳng mấy hay ho cũng có. Đọc xong ngổn ngang suy nghĩ.
Bản thân tôi cũng là mẹ đơn thân gần 8 năm, với 1 cậu con trai 7 tuổi đáng yêu rất tình cảm, yêu mẹ. Vậy có nghĩa là tôi là mẹ đơn thân từ ngày mang bầu và không đám cưới. Đấy là 1 câu chuyện dài nên có lẽ để lúc khác nói. Nhưng tôi là người chạy khỏi đám cưới và quyết định làm mẹ đơn thân. Gần 8 năm không dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn. 8 năm cũng không ít thăng trầm sóng gió đủ để 1 cô gái trẻ non trường đời như tôi lúc đó phần nào mạnh mẽ hơn.
Mẹ đơn thân bây giờ cũng không còn là điều quá lạ lẫm. Ngày càng có nhiều mẹ đơn thân hơn. Có những mẹ sau vài năm kết hôn rồi li hôn, ra ngoài sống nuôi con chăm lo cho con. Có những mẹ phải 1 mình lo kinh tế chăm con vì chồng cũ không hỗ trợ nuôi con sẽ khó khăn hơn những mẹ chồng cũ còn có tâm vẫn hỗ trợ thăm nuôi con. Đấy là những mẹ đã qua 1 đời chồng, lỡ 1 lần đò. Cũng có những mẹ vì yêu mù quáng yêu nhầm người chẳng ra gì nên sau khi có bầu người ta rũ bỏ. Có những gia đình bố mẹ chàng trai tìm đến bắt phải bỏ đứa bé nhưng vì tình mẫu tử mà chẳng thể làm, Chấp nhận cảnh nuôi con 1 mình với bao sự khó khăn chờ đợi.
Mẹ nào may mắn có gia đình bên cạnh chăm sóc thì chẳng sao. Có những mẹ ở những vùng quê xa tôi chứng kiến, gia đình từ mặt 1 thân 1 mình lo toan mọi thứ chẳng ai bên cạnh. Cũng có những mẹ muốn là mẹ đơn thân, xác định và chuẩn bị cho việc làm mẹ đơn thân. Xã hội Việt mình nhìn vào, 1 số động viên, 1 số ” ôi chắc vì nó ăn chơi, chắc vì nó thế nọ thế chai” các kiểu các kiểu nói, 1 số đồng cảm….
Tôi thì tôi chẳng quan tâm xã hội nói tôi thế nào đâu. Tôi nói ra đây để chỉ ra rằng xã hội giờ nhìn mẹ đơn thân có thoáng hơn chút nhưng vẫn còn nặng nề lắm. Nhất là những vùng quê xa xa. Có những mẹ trầm cảm mang bệnh vì suy nghĩ. Chẳng cứ quê xa, ngay Hà Nôi chỗ tôi ở, chắc chỉ có thể gọi là rìa Hà Nội, người ta vẫn bàn tán xôn xao lắm.
Nhớ lại gần 8 năm trước khi khu nhà tôi biết tôi làm mẹ đơn thân thì nó như là 1 cái gì kinh khủng lắm, họ bàn tán xôn xao dữ. Mặc dù xác định tư tưởng trước, nhưng khi thực tế cũng có những điều làm mình suy nghĩ k thể tránh. Nhất là khi nhận được những ánh nhìn khác lạ từ chính người thân, gia đình mình. Nghe thấy họ nói những gì về mình sau lưng. Cái cảm giác như cả thế giới quay lưng lại với bạn, ngay cả những người gọi là cùng dòng máu, là anh em. Mà thôi, có nói cái ngày đấy như thế nào thì cũng hết ngày. Mỗi lần nhớ lại những kí ức, những cảm xúc lại ùa về mạnh mex. Nhưng tôi vẫn may mắn vì luôn có bố mẹ tôi bên cạnh ủng hộ tôi!
Quay lại câu chuyện status tôi đọc lúc sáng sau đó lại đọc được bài viết nói về mẹ đơn thân dẫn con 3 tuổi đi phượt để xem lễ hội đèn lồng ở Tuyên Quang bị dân mạng ném đá với những lời lẽ thật thô bỉ. Buồn, tất nhiên tôi thấy buồn. Nhưng tôi buồn vì cái nhận thức của phần đông xã hội này còn quá cổ hủ, nặng nề. Tôi buồn vì cái miệng lưỡi của người đời quá sắc nhọn trong khi suy nghĩ của họ lại chẳng sắc bén. Họ luôn luôn chỉ trích, ném gạch đá trước khi suy nghĩ.
Sinh ra là phụ nữ, có ai không mong cho mình hạnh phúc vẹn tròn. Nhưng khi hôn nhân không còn hạnh phúc, khi chồng hay người yêu phản bội hoặc đơn giản không tìm được tiếng nói chung hay bất kì lí do gì chúng tôi dám chấp nhận từ bỏ, đứng một mình nuôi con, kể cả bắt đầu lại từ đầu bằng 2 bàn tay trắng. Trước khi đưa ra quyết định tất nhiên chúng tôi cũng phải đấu tranh, phải suy nghĩ. Quyết định cũng chẳng dễ dàng. Hôn nhân giống như bạn xây dựng 1 ngôi nhà, người đàn ông được ví như cái nóc nhà.
Tôi không muốn ở trong ngôi nhà mà biết cái nóc bị dột, đến khi mưa bão chẳng biết trú vào đâu. Thà là không có nóc, mưa bão kéo đến tôi chủ động mua áo mưa mà mặc, chủ động làm cái nóc nhà cho con tôi trú. Nên nếu có đến với người đàn ông nào nữa những người mẹ đơn thân như tôi sẽ chọn lựa kĩ càng hơn. Tại sao các anh đàn ông óc ngắn trong group lớn cho đàn ông Việt lại có thể nghĩ mẹ đơn thân phải chọn đại người nào đấy cho có tấm chồng? Các anh cũng phải công nhận mẹ đơn thân hấp dẫn hơn hẳn. Nhưng vì sao? Vì chúng tôi biết yêu bản thân mình, chăm sóc bản thân, vì chúng tôi mạnh mẽ độc lập.
Và các anh chẳng được mạnh mẽ như 1 người đàn ông đúng nghĩa, chẳng bằng con đàn bà chua ngoa lấy bàn phím mạng xã hội là nơi thể hiện mình. Chúng tôi chẳng cần nhiều, Chỉ cần 1 người cho chúng tôi cảm giác mình vẫn là phụ nữ, có thể mềm yếu, có thể khóc cười không nghĩ suy, có thể nói những điều ngớ ngẩn chẳng sợ ai cười. 1 người để sau những bão tố cuộc đời chúng tôi vẫn thấy nơi bình yên cho riêng mình. 1 người hiểu chúng tôi đã cố gắng thế nào. 1 người chẳng nói nhiều mà ôm tôi vỗ về những khi tôi cảm thấy chông chênh. Nhưng ngay cả điều đơn giản đó tự hỏi có bao nhiêu anh làm được?
Có anh mặt trông cũng ngon lành mà cái đầu cái mồm lại hơi bẩn, chắc đang đi học tiểu học cô giáo bận đi lấy chồng nên thất học nói những từ thật thô bỉ. Đại í mẹ đơn thân chỉ để sex, để chịch choạc….. Và bao nhiêu “nam thanh” vào comment ủng hộ. Có khi nào các anh ấy vắt tay lên trán suy nghĩ sẽ thế nào nếu mẹ đơn thân coi các anh như công cụ, rau sạch để giải tỏa nhu cầu trong cái xã hội còn nặng nề phong kiến cổ hủ này?
Khi quyết định làm mẹ đơn thân, tôi hiểu người thiệt thòi nhiều nhất là những đứa trẻ, là con tôi. Nên tôi luôn cố làm những gì có thể để bù đắp cho con. Vậy nên tôi có thể hiểu tại sao bà mẹ trẻ trong bài báo kia đưa con trai 3 tuổi đi Phượt lễ hội đèn lồng ở Tuyên Quang. Để con có 1 mùa trung thu đáng nhớ, để con có những trải nghiệm vui đầu đời, tại sao không? Tại sao miệng lưỡi người đời có thể sắc nhọn, chĩa búa rìu vào người mẹ trẻ ấy?
3 tuổi còn quá nhỏ để đi phượt? Như vậy là hành hạ con? Tình mẫu tử luôn là điều thiêng liêng nhất. Là người mẹ tất nhiên bạn í yêu con mình, và chắc bạn í là người đầu tiên không muốn con mình có bất kì vấn đề nào. Tôi nghĩ bạn ấy phải chuẩn bị kĩ cho con mình để đảm bảo sức khỏe an toàn cho con trước khi lên đường. Ở nước ngoài họ cho con đi du lịch từ khi 1 tuổi, Việt Nam mình thấy vậy thì suýt xoa ngưỡng mộ ” ôi đáng yêu thế”. Còn với bà mẹ trẻ này thì bị ném đá không thương tiếc? Vì bạn ấy là mẹ đơn thân?
Là mẹ đơn thân không có nghĩa là không thể sống với đam mê. Bạn í mê phượt, tại sao bạn í không thể truyền cảm hứng đam mê cho con mình? Thằng bé hạnh phúc với chuyến đi này và sẽ là kỉ niệm Không bao giờ có thể quên trong cuộc đời nó thì sao? Các anh hùng bàn phím tôi thấy hình như đều chưa học hết lớp 1.! Có từ phượt mà k thể viết đúng, đều viết là “phịch”. Vâng, các anh hùng bàn phím các bạn í sử dụng phượt để thỏa mãn phần con trong các bạn thôi. Và các bạn nghĩ ai cũng giống mình? Các bạn không nghĩ còn rất nhiều những phươtj thủ chân chính? Thật đáng buồn thay những anh hùng bàn phím này đều là những nam thanh nữ tú nhìn xinh đẹp, chẳng đến nỗi nào.
Có bạn hỏi ” từ bao giờ cái từ mẹ đơn thân có lại “danh giá” thế. Mẹ đơn thân chỉ đáng thế nọ thế chai….”. Nó chẳng danh giá, đơn giản cái từ đơn thân cho thấy chúng tôi vất vả và cũng mạnh mẽ thế nào và đã dám sống thật với chính mình. Nhận thức của phần đông xã hội còn quá cổ hủ, nặng nề và cái miệng lưỡi của người đời quá sắc nhọn kia chỉ có thể khiến những và mẹ đơn thân mạnh mẽ hơn mà thôi!
Nguồn: Fb Emily Chu